Ngày hôm sau.
Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu xuống khắp nơi.
Khi Tiêu Phàm thong dong bước chân vào lớp, hắn vô cùng bất đắc dĩ phát hiện ra, mình lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của lớp.
Lần thứ nhất là lúc mới đến, bây giờ là cái gì nữa?
Khác hẳn so với ngày hôm qua. Tiêu Phàm đã mất cả một buổi chiều cộng thêm một buổi tối để hoàn tất mọi việc về Tinh Thúy Uyển, cuối cùng cũng có một chỗ đặt chân. Cho nên hắn hôm nay hai tay trống trơn, hành lý đã đặt ở trong căn phòng cao cấp trong Tinh Thúy Uyển.
Khu nhà cấp cao?
360 vạn phòng, coi như là cũng được tính là đạt được một nửa mức đó đi.
Kỳ thật, lúc sau Tiêu Phàm mới phát hiện là mình đã có chút xúc động rồi. Khi hắn tận mắt thấy cái phòng "nhỏ" kia, mới vỡ lẽ, một người ở tại nơi này là xa xỉ đến cỡ nào.
Được rồi, đã mua, thế là ổn rồi.
Dù sao cũng ở rất thoải mái, cho nên Tiêu Phàm không băn khoăn gì thêm.
"Buổi sáng tốt lành." Tiêu Phàm ngồi xuống, quay sang bên Khương Tiểu Ngư, lên tiếng chào hỏi.
"..."
Kỳ quái chính là khi Tiêu Phàm chào hỏi xong, Khương Tiểu Ngư vậy mà lại không hề có phản ứng gì, chỉ cúi thấp đầu, mái tóc lòa xòa xuống, che hơn phân nửa khuôn mặt nàng. Nhưng Tiêu Phàm bỗng dưng chú ý tới một điểm, ở sau cặp kính đen kia, hình như có một vệt nước mắt.
Khóc?
"Bạn làm sao vậy?" Tiêu Phàm nhẹ nhàng đụng vào vai Khương Tiểu Ngư một cái, nhưng không nghĩ ra là Khương Tiểu Ngư lại như bị người tạt axit, co rụt lại. Nhìn rõ là Tiêu Phàm, nàng mới kịp phản ứng, sợ hãi lắp bắp: "Cái..., cái gì?"
Tiêu Phàm lắc đầu, cười nhẹ: "Cậu không sao chứ? Tớ trông cậu..."
"Không, cái gì cũng không có." Khương Tiểu Ngư vội vàng khoát khoát tay, đáy mắt xẹt qua một tia bối rối.
Nhưng bởi vì cái gọng kính, Tiêu Phàm cũng thấy không quá rõ.
Nước mắt của nữ nhân?
Tiêu Phàm không quá quen.
Những nữ nhân hắn đã nhận thức, hình như không có một người nào là hay rơi nước mắt cả.
Nhớ tới điều này, Tiêu Phàm nhịn không được một hồi ác hàn.
Khương Tiểu Ngư có vẻ cũng không quá quen cùng với nam sinh tiếp xúc, cho nên nói với Tiêu Phàm mỗi lần đều không thể quá mấy câu, sau đó lại vùi đầu xuống, như một con đà điểu, không hơn không kém.
Tiêu Phàm nhịn không được cười cười, cũng không hỏi lại gì.
Dù sao hai người không quá thân, nếu cứ một mực hỏi...,lại có vẻ hơi đường đột thì phải.
Một buổi sáng rất nhanh đã trôi qua như thế.
Toàn bộ buổi sáng, chỉ có lão Triệu lắc la lắc lư đi đến phòng học ngó vào một lần, nhìn thấy các học sinh thân yêu đều đang chăm chú học tập, lão Triệu rất thoả mãn mà chạy vội về văn phòng. Cho dù là cách một phòng học, Tiêu Phàm cũng có thể từ trên người lão Triệu ngửi thấy được mùi thuốc lá nồng nặc.
Không cần hỏi cũng biết, Triệu lão đầu khẳng định là đang ở trong phòng làm việc thôn vân thổ vụ rồi.
Hắn tùy ý rút ra một quyển sách lịch sử mà tiếp tục đọc. Đối với lịch sử, Tiêu Phàm luôn luôn cảm thấy hứng thú. Đường Thái Tông kia không phải nói một câu gì nhỉ, dùng sử làm gương, có thể nhận hưng suy.
Tuy nói là như thế, nhưng Tiêu Phàm cũng không tin tưởng mù quáng.
Hắn biết rõ, lịch sử chẳng qua là thứ mà do kẻ chiến thắng soạn ra, ca xướng đều là công tích vĩ đại của kẻ chiến thắng, về phần những lục đục tranh chấp trong đó, một quyển sách lịch sử nho nhỏ nói được rõ ràng sao?
Một buổi sáng đi qua nhanh.
Quyển sách lịch sử khiến đám học sinh chết lên chết xuống, trong mắt Tiêu Phàm trở thành một tiểu thuyết, xem rất thích thú.
Đơn giản coi nó là một quyển truyện là được.
Reng reng reng ——
Tiếng chuông tan học từ cổ chí kim không đổi vang lên, Khương Tiểu Ngư hơi thu dọn đồ đạc, sau đó vội vội chạy ra ngoài phòng học. Cái kia bóng lưng, hơi mang theo trong đó một chút hương vị của thơ ca.
Nàng nhẹ nhàng mà đi, không mang theo một đám mây màu.
Tiêu Phàm nhìn theo bóng Khương Tiểu Ngư, mắt hơi híp lại, nghĩ ngợi gì đó, bất động một lúc.
...
"Hỗn đãn, đứng lại đó cho ta!"
Chứng kiến tên hỗn đản kia đang rất là nhàn nhã từ cửa lớp đi ra, Tạ Vi Vi không biết phải làm như thế nào, chỉ là hận đến nghiến răng.
Nhịn không được phải rống lên một câu.
Tiếng rống này, mặc dù nói là không có kinh Thiên Địa Quỷ Thần, nhưng lại rất có phong phạm sư tử Hà Đông. Nhất thời cả một bầy ánh mắt của mọi người chằm chằm lại trên người Tạ Vi Vi.
Tạ Vi Vi quyết đoán mà lựa chọn bỏ qua, loại ánh mắt này, từ nhỏ đến lớn nàng không biết gặp bao nhiêu, cũng đã thành thói quen.
Mọi người nhao nhao ghé mắt nhìn, vốn là Tạ Vi Vi lái Lamborghini ở trong sân trường cũng rất dễ làm người khác chú ý, lại thêm một tiếng rống kinh người như vậy, Tạ Vi Vi bây giờ quả thật là trở tiêu điểm.
"Đứng lại! Ngươi không nghe thấy gì à?!"
Vốn Tạ Vi Vi ngày hôm qua cũng đã rất khó chịu rồi, hiện tại lại càng điên người. Tên hỗn đản này vậy mà lại bỏ qua sự hiện hữu của nàng.
Tiêu Phàm quả thật là rất bất đắc dĩ.
Hắn từ cửa lớp ra đã phát hiện cái xe Lamborghini kia.
Tinh Hải cao trung, có thể nghênh ngang đem Lamborghini lái vào trường học, phỏng chừng cũng không có mấy người đi thôi?
Con gái của Tạ Thiên Hào, đúng là có tư cách hung hăng càn quấy này.
Vốn hắn không muốn để ý tới, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều đang đưa mắt vào người hắn, lại còn rất tự động tản ra thành một vòng tròn vòng, khiến hắn muốn trốn vào giữa đám người đều không được nữa.
"Vị bạn học này, tìm mình có việc?" Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng.
Tạ Vi Vi rất không có hình tượng, trợn trắng mắt, suýt nữa thì bị tức phát ngất.
Đã hôn rồi lại cắn, còn khiến nàng tức đến phát ngất.
Tên hỗn đản này, ăn xong rồi phủi sạch, không nhận hả?
Trên thế giới nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Tạ Vi Vi bây giờ là quyết tâm muốn tìm Tiêu Phàm gây phiền toái, đã sớm đem cảnh cáo của hắn ném lên chín tầng mây. Nàng lạnh lùng cười: "Ngày hôm qua ngươi đi đâu vậy?!"
Tiêu Phàm nhún nhún vai, thật tình không biết cái động tác tiêu sái này rơi vào mắt Tạ Vi Vi là vô sỉ đến cỡ nào.
"Tôi đi nơi nào cần báo cáo với cô?"
Tạ Vi Vi hít sâu một hơi.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Nơi công cộng, phải chú ý đến hình tượng.
Tạ Vi Vi xúc động muốn lái ngay cái xe của nàng, sau đó đâm cho hắn một phát.
Nhưng hắn có vẻ nói đúng, hắn đi nơi nào sao phải báo cáo với nàng a?
Tạ Vi Vi khẽ cắn môi: "Ngày hôm qua ta ở chỗ này chờ ngươi một buổi chiều!"
"Đợi tôi?" Tiêu Phàm hơi sững sờ.
"Đúng vậy." Có vẻ sợ Tiêu Phàm không hiểu, còn gật gật đầu để tăng cường thêm sức thuyết phục.
"Không có việc gì cô chờ tôi làm cái gì? Chúng ta cũng không quen biết gì đi."
"Hừ, ngày hôm qua ngươi làm gì với ta thì trong lòng ngươi rõ nhất!"
Tạ Vi Vi lời này vừa ra, lập tức hối hận.
Sau đó, nhìn thoáng những người kia, nàng hối hận muốn chết.
Đám học sinh nghe Tạ Vi Vi nói những lời này, tâm hồn bát quái hừng hực thiêu đốt, ánh lửa trùng thiên.
Chẳng lẽ hai người kia có bí mật vô cùng lớn?
Quá kinh người!
Quá chấn kinh người rồi!
Ma nữ sân trường Tạ Vi Vi cũng có xì căng đan ( ^^)?
Tiêu Phàm híp mắt: "Được rồi, tôi đang rất vội, ngả bài đi, cô tìm tôi làm cái gì?"
Tạ Vi Vi hừ một tiếng: "Bà cô ngươi hôm nay đến đây thuần túy là muốn gây chuyện với ngươi đấy!"