Sách Tiểu Kê, tên thật An Lý, mẹ không rõ, cha hai người, một tên Sách Thiệu, một gọi An Đức.
Về nguồn gốc sự xuất hiện của Sách Tiểu Kê là như vậy, chuyện kể rằng sau khi Sách Thiệu và An Đức trở thành chồng chồng hợp pháp, ngày thực thuận theo tự nhiên hướng theo cuộc sống chồng chồng già. Vì thế, đồng chí yêu nghiệt Sách Thiệu vô cùng buồn chán có một ngày cùng bạn nhỏ Diệp Tiểu Miêu xem video, ý tưởng đột phát ấn ngã đồng chí An Đức xuống giường, nghiêm túc nói, “An Đức, chúng ta cần một đứa bé chứ?”
An Đức nhìn Sách Thiệu ba giây, thuận lợi áp đảo y dưới thân hôn hôn vành tai y, hàm hồ nói, “Nếu em có thể sinh anh đương nhiên bằng lòng.”
Đồng chí Sách Thiệu không kịp thẹn quá hoá giận đã bị ăn xong lau sạch tạm thời không đề cập tới, lúc đó An Đức đã phái người bắt tay vào sắp xếp. Đối với quyết định của hai người Sách Trí đương nhiên ủng hộ mặc dù ước nguyện ban đầu của Sách Thiệu cũng không thế nào đáng được khen ngợi, nhưng nếu có thể có đứa bé họ Sách anh tự nhiên vừa lòng.
Vì thế, Sách Thiệu liền đi thụ tinh trong ống nghiệm. Về phần tại sao là Sách Thiệu thì do An Đức quyết định dù nguyên nhân anh chưa từng nói ra. Anh muốn có một đứa nhỏ giống Sách Thiệu, vừa sinh ra đã được anh úm trong tay, cố hết sức mình có thể cho nhóc những thứ tốt nhất không cho bất luận kẻ nào thương tổn nhóc.
Anh đã bỏ qua quá khứ của Sách Thiệu mãi mãi không bù lại được, anh chỉ hi vọng có một đứa nhỏ chảy cùng dòng máu với Sách Thiệu hạnh phúc trưởng thành vì anh.
Vì thế, bạn nhỏ Sách Tiểu Kê cứ như vậy đi tới thế gian này.
Về phần tại sao lại kêu cái tên Sách Tiểu Kê chỉ có thể trách thằng nhóc Diệp Tiểu Miêu xấu hóa. Lúc bạn nhỏ Sách Tiểu Kê tên thật An Lý sinh ra cả nhà vui vẻ phấn kích vây quanh, Diệp Tiểu Miêu đã học năm thứ ba tiểu học chen chúc ở giữa chìa một ngón tay chọc chọc khuôn mặt nhăn nhăn nhúm nhúm của em bé, sau đó mở miệng, “Em trai nhỏ thật giống gà con mới nở, cậu út vậy kêu Sách Tiểu Kê được không?”
Sách Thiệu đen mặt nhìn đôi mắt to tròn của Diệp Tiểu Miêu, khi đó Sách nhị gia còn chưa phát hiện bản mặt thật của bạn nhỏ Diệp Tiểu Miêu, vừa bị đối phương bán manh đã mềm xuống, chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diệp Thần một cái lành lạnh mở miệng, “Diệp Tiểu Miêu nhất định là con trai ruột của anh, năng lực đặt tên cũng hoàn toàn kế thừa được.”
Thật lâu sau Sách Thiệu mới hiểu được bạn nhỏ Diệp Tiểu Miêu chẳng qua là vì oán niệm tên mình trả thù xã hội mà thôi. Sau khi lớn lên bạn nhỏ Sách Tiểu Kê đối tên mình vô lực quở trách chỉ hận không thể bóp chết ông anh họ của mình.
Căn cứ thái độ chân thành chịu trách nhiệm Sách Thiệu vẫn đặt cho Sách Tiểu Kê một cái tên, An Lý. An Đức dù chưa từng nhắc tới vì sao để Sách Thiệu làm thụ tinh nhân tạo nhưng Sách Thiệu đều biết được tất cả, dùng huyết thống của y thêm họ của anh hai người họ gắn bó không bao giờ chia xa.
Chuyện kể rằng sau khi bạn nhỏ Sách Tiểu Kê ra đời đã tụ hợp ba nghìn cưng chiều. Sách Thiệu giật mình phát hiện bản thân vốn không khuôn phép nhất dường như thành người khuôn phép nhất. An Đức cưng chiều cậu bạn nhỏ quả thực vượt quá sức tưởng tượng của Sách Thiệu, cho nên Sách Thiệu không thể không giả cáu kỉnh vì thế rất tự nhiên Sách Thiệu đã trở thành người Sách Tiểu Kê ghét nhất.
Quán cà phê Sách Thiệu vốn đã không thế nào bận rộn, vì thế chuyện chăm sóc cậu bạn nhỏ y toàn quyền phụ trách. Y cũng rốt cục hiểu được lúc nhỏ bản thân không bị Sách Trí bóp chết quả thật là anh trai ruột.
Bạn nhỏ Sách Tiểu Kê không khóc không nháo là một đứa trẻ đặc biệt ngoan ngoại trừ có sức phá hoại cùng sức chiến đấu siêu cường. Nhất là khi nhóc nhận biết Thịnh Phong Nam cùng Thẩm Kiệt Thần, một cặp cha nuôi không khuôn phép.
Mỗi lần Sách Thiệu dẫn Sách Tiểu Kê xuống lầu chơi, mấy đứa nhỏ cùng tuổi dưới lầu cũng sẽ bị chọc khóc một loạt, sau nữa trong tiểu khu không còn phụ huynh nào vui lòng cho bạn nhỏ nhà mình chơi với Sách Tiểu Kê, cho nên bạn nhỏ bị cô lập.
Vì thế, Sách Thiệu càng thêm khổ cực.
Sách Tiểu Kê mới vừa biết đi khi chơi cùng Nhị Mao nhà Thịnh Phong Nam lại giật cả nhúm lông trên cổ Nhị Mao làm cho nó không ngừng kêu. Lúc Thẩm Kiệt Thần nhìn thấy con chó trụi một mảng lớn dưới khuyên lơn không ngừng Thịnh Phong Nam mới không bóp chết đứa con nuôi của mình.
Khi Sách Tiểu Kê hai tuổi Sách Thiệu ôm nhóc đứng trước hồ xem cá sau đó để nhóc một bên đi nghe điện thoại, trở về liền nhìn thấy Sách Tiểu Kê không biết từ khi nào đã vớt một con cá trong hồ ra hơn nữa con cá kia đã đầu mình tách rời nằm dưới đất.
Sách Tiểu Kê ba tuổi theo Sách Thiệu về H thị thăm người thân, lúc chơi đùa cùng Diệp Tiểu Miêu thì cắn tay Diệp Tiểu Miêu đến mức Diệp Tiểu Miêu học lớp năm khóc thét, bị Sách Thiệu nhốt vào thư phòng Sách Trí, bị Sách Trí dùng ánh mắt lạnh như băng bắn quét cả buổi chiều mới thả ra.
Đối với bệnh trạng tương tự kể trên, Sách Thiệu đều nghiêm trị không tha. Sau đó Sách Tiểu Kê liền sẽ đi tìm An Đức cầu cứu, mỗi lần anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cùng một khuôn mẫu với Sách Thiệu thì sẽ mềm lòng, tìm mọi cách cũng sẽ giúp con trai bảo bối giải vây.
Rốt cục có một ngày, Sách Thiệu bạo phát nhốt Sách Tiểu Kê vào WC kéo An Đức vào thư phòng chỉ vào mũi anh thẹn quá hoá giận, “An Đức, anh rốt cuộc muốn che chở nó tới khi nào, anh có phải muốn thấy nó triệt để trở thành một thằng khốn sau đó bại hết gia sản của anh tức chết hai người chúng ta mới hài lòng sao?”
An Đức Sách ấn Thiệu xuống ghế, trì thanh mở miệng, “Nó vẫn còn con nít, có chuyện gì em có thể từ từ dạy.”
“Từ từ dạy không phải cưng chìu được không? Anh xem anh cũng đã cưng chìu nó thành cái dạng gì? Em biết anh muốn tốt cho nó nhưng cũng phải có nguyên tắc chứ? Em có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu hợp lý của nó nhưng có một vài quan niệm phải tạo dựng cho nó từ nhỏ, anh có hiểu không? An Đức, cha anh từ nhỏ cũng nuông chiều anh như vậy sao? Vậy anh không lớn lên thành một tên khốn thật sự là kiên định.” Sách Thiệu liếc mắt, tiếp tục lên án.
“Nó rất giống em, A Thiệu, nó rất giống em, làm cho anh nhịn không được đáp ứng tất cả yêu cầu của nó, không đành lòng để nó chịu một chút uất ức. Anh cũng biết như vậy không tốt nhưng anh chính là không bỏ được.” An Đức kéo tay Sách Thiệu thấp giọng nói.
Sách Thiệu ngửa đầu nhìn anh nửa ngày mới mở miệng, “Em cũng biết. An Đức, em năm đó chính là được anh hai cưng chiều quá mức sau đó mới có thể vì một chút thương tổn mà ngây ngô dại dột như thế. Nếu không phải một vài vấn đề Sách Trí khá kiên trì nguyên tắc phỏng chừng năm đó em có thể làm chuyện tồi tệ hơn.” Dừng một chút, Sách Thiệu nói tiếp, “Sau này lúc em dạy nó anh nhìn không được có thể tránh đi, nhưng bị em biết anh giúp nó chống lại em, em sẽ về H thị anh cùng con trai anh từ từ trải qua đi.”
An Đức cười khẽ một tiếng, hôn hôn mặt Sách Thiệu, “Được, anh nghe em.”.
Nhưng bất kể nói thế nào, Sách Tiểu Kê vẫn kế thừa rất nhiều ưu điểm của Sách Thiệu, nhóc là một đứa trẻ cực kỳ thông minh. Từ lúc nhóc đến trường, Sách Thiệu chưa từng lo lắng chuyện học tập của nhóc, toàn bộ nhiệm vụ học tập với nhóc mà nói đều hết sức nhẹ nhàng. Hơn nữa dù nhóc nghịch ngợm gây chuyện nhưng phần lớn thời điểm nhóc cũng vẫn khá nghe lời, ít nhất là ở trước mặt người ngoài. Tạm thời cũng coi như là một thiếu niên tích cực lạc quan hướng về phía trước, trái tim già nua của Sách Thiệu cuối cùng cũng chầm chậm thả lỏng.