Một,
Cuộc đời này Sách Trí chưa bao giờ sống hoàn toàn vì bản thân mình. Cha mẹ chết sớm toàn bộ phấn đấu của anh cũng là vì em trai mình, Sách Thiệu thông minh khiến anh tự hào người thân duy nhất của anh.
Lúc Sách Trí rời nhà đi còn chưa đủ 18 tuổi, thân thể thiếu niên mang theo một chút ngây ngô sót lại đến thành phố kỳ quái rực rỡ, chỉ vì xây một thiên hạ để Sách Thiệu có thể bình thản, có thể tiếp tục không tim không phổi.
Anh đã làm rất nhiều nghề nghiệp rất nhanh đã thích ứng đối mặt cuộc sống, anh biết làm thế nào có thể cho bản thân trở nên càng thêm mạnh mẽ. Anh trăm phương ngàn kế từng bước vững chắc từng chút tranh giành tất cả mình muốn. Gần như là ung dung thản nhiên, nhưng lại cương quyết chứng minh sự hiện hữu của mình. Quan trọng hơn là anh không sợ chết, anh không có gì cả cho nên không sợ. Không ai không sợ người như vậy, anh ngay cả mạng mình cũng không quan tâm, càng không khả năng trông mong anh xem trọng tánh mạng của người khác.
Cho nên, thiếu niên đến từ thành nhỏ Đông Bắc dùng không đến mười năm thời gian, không hề nghi ngờ ở H thị người tài lớp lớp xác lập vị trí của mình, không còn ai dám xem thường anh.
Lập nghiệp thành gia Sách Trí rốt cục hoàn thành xong cái trước. Mà lúc này, khi anh quay đầu lại muốn hưởng thụ ấm áp gia đình anh mới phát hiện, Sách Thiệu dường như tìm được người có thể thay thế anh rồi. Y dẫn người kia đến trước mặt Sách Trí, kiên định vả lại nghiêm túc nói cho Sách Trí biết, người này là người y yêu nhất muốn cùng một chỗ cho dù đó là một người đàn ông. Không đúng, chỉ tính là một nam sinh, ở trước mặt trưởng thành nội liễm của Sách Trí vừa liếc mắt đã nhìn thấu ngây ngô, ngu muội, còn có do dự của hắn.
Cái loại do dự này khiến Sách Trí rất phản cảm, mặc dù anh đối em trai mình tìm một đàn ông hay con gái là như nhau, nhưng anh vẫn thực bài xích Cù Triết. Sách Trí là một người dứt khoát quyết đoán, kiểu lưỡng lự này không chút do dự khiến anh sinh ghét.
Nhưng Sách Thiệu cười đến thực vui vẻ y không ngại phiền phức nhắc tới Cù Triết trước mặt Sách Trí, muốn nói cho anh biết đối phương tốt với y bao nhiêu, muốn làm cho Sách Trí chấp nhận Cù Triết. Cái phương thức mang theo nịnh nọt, mang theo làm nũng khiến Sách Trí không biết làm sao. Đứa em trai kiêu ngạo của anh lại vì một thằng đàn ông buông toàn bộ kiêu ngạo như một con thiêu thân dùng hết tất cả nhào vào đóm ánh sáng trong mắt y, hoàn toàn không để ý như vậy có thể sẽ tổn thương bản thân.
Sách Trí cuối cùng cam chịu số phận, anh hiểu Sách Thiệu. Thời gian mười năm này anh lẻ loi một mình dốc sức ở thành phố xa lạ, mà Sách Thiệu lại cũng lẻ loi một mình trưởng thành. Người kia đúng lúc xuất hiện ở đoạn thời gian đó cùng y đi qua giấc mộng thanh xuân đẹp đẽ, thời gian này cho dù Sách Trí làm cái gì đi nữa cũng không thể đền bù.
Đó là mệnh của Sách Thiệu là thương là đau tự y lựa chọn, tương lai ắt hẳn cũng phải tự gánh vác.
Mãi thật lâu sau này, Sách Trí mới hiểu được có một số người cho dù bạn biết rõ y sẽ tổn thương bạn, bạn cũng vui vẻ nhào vào, người đang trong tình yêu chính là M như thế.
Hai,
Người trèo càng cao cũng muốn hưởng càng nhiều, Sách Trí rất rõ đạo lý này. Cho nên, lúc Sách Thiệu vui sướng gọi cho anh nói mình muốn cùng Cù Triết về quê gặp gia trưởng, anh cũng chỉ là ừ một tiếng, cúp điện thoại nâng tay chỉnh chỉnh cà vạt đi vào cổng toà án.
Anh không phải Sách tiểu nhị, anh còn chuyện của mình chỉ có anh bảo vệ trời đất của mình, anh có thể bảo đảm lúc Sách Thiệu thiêu thân lao đầu vào lửa vẫn không đến mức hai bàn tay trắng.
Anh có thể cho y sự bảo đảm, làm đường lui làm chỗ dựa vững chắc cho y.
Những điều này Sách Thiệu cũng sẽ không biết. Y biết Sách Trí làm rất nhiều cho y, nhưng còn có nhiều lắm Sách Trí sẽ không cho y biết. Ví như Sách Trí mua cho mình một phần bảo hiểm lớn tên người thừa hưởng là Sách Thiệu. Cho dù hiện tại rất khó có người có thể động đến anh, anh vẫn muốn đảm bảo nếu quả thật xảy ra ngoài ý muốn, ngoại trừ Sách Thiệu mất đi một người thân những cái khác đều không thay đổi, không có Sách Trí y cũng có thể có cuộc sống thoải mái. Mà anh chưa bao giờ cho mua bảo hiểm cho Sách Thiệu, bởi vì với anh mà nói mất Sách Thiệu chẳng khác nào mất tất cả.
Sách Trí nhìn thoáng qua đồng hồ, biểu tình hơi hơi không kiên nhẫn. Kỳ thật đây không phải một vụ án lớn, nhưng anh mọi việc đều tự mình động thủ anh muốn đảm bảo tất cả nắm trong tay.
Mọi việc đã sớm thăm hỏi xong rồi giờ chỉ là thủ tục, Sách Trí giương mắt nhìn về phía thẩm phán, lại nhạy cảm phát hiện có người đang nhìn mình chằm chằm. Là nhìn chằm chằm không phải nhìn bình thường, làm cho Sách Trí cảm thấy rất không được tự nhiên.
Anh xoay đầu tìm được ngọn nguồn tầm mắt, đó là một kiểm sát trưởn rất trẻ tuổi lại còn xinh đẹp. Anh em Sách gia di truyền từ cha mẹ một vẻ ngoài rất đẹp, hơn nữa khuôn mặt tinh xảo của Sách Thiệu khiến nam nữ đều có thể điên cuồng. Có một em trai như vậy, khiến Sách Trí rất khó phát sinh ấn tượng gì với tướng mạo một người. Nhưng kiểm sát trưởng kia, lại khiến anh cảm thấy không khỏi hấp dẫn, đó là một khuôn mặt tuấn tú, mắt kiếng gọng vàng làm cho cả người mang theo dáng vẻ thư sinh, nhưng đôi mắt lấp lánh có thần kia sắc sảo nhìn chằm chằm Sách Trí, khiến sau khi Sách Trí đối diện với nó rốt cục nhịn không được trốn tránh.
Trong ánh mắt đó mang theo nghiêm nghị chính trực làm cho Sách Trí không chỗ che thân, Sách Trí chưa bao giờ cho mình là người tốt lành gì, nhưng anh cũng sẽ không bởi vậy sinh ra cảm giác tội lỗi. Trên đời này cá lớn nuốt cá bé, anh không như thế người khác sẽ ăn luôn anh, nhưng ánh mắt kia lại làm anh hoảng hốt, giống như bản thân thật sự làm sai cái gì.
Sách Trí lấy lại bình tĩnh thu hồi tầm mắt, chờ mở phiên toà.
Tất cả sau đó làm cho Sách Trí vội không kịp phòng bị, anh vốn đã tính trước mọi việc tưởng rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay mình, nhưng phát hiện phát triển sau đó khiến anh không thể khống chế.
Mà ngọn nguồn này đều bởi vì một người, một người vừa cất tiếng nói càng khiến người ta cảm thấy tuyệt vời hơn khuôn mặt của người đó. Sách Trí chưa từng thấy một người như vậy, nổi bật chói mắt làm cho người ta có thể dễ dàng nhìn thấy cậu trong biển người.
Phiên tòa lần đó vì sự xuất hiện của người đó thay đổi cả đi hướng, thủ hạ kia của Sách Trí vốn đã thu xếp xong nhiều nhất chỉ cần phạt ít tiền, nhưng lời nói của kiểm sát trưởng kia khiến tất cả mọi người tìm về điểm mấu chốt đạo đức của mình, thậm chí cả Sách Trí cũng bắt đầu nghi ngờ mình có phải thật sự làm sai hay không?
Lúc kết thúc phiên toà mấy anh em đi theo Sách Trí có chút kích động ồn ào muốn cho kiểm sát trưởng không biết điều kia một bài học. Sách Trí cười cười không nói gì, khi đưa tay mở cửa xe đúng lúc đối diện một đôi mắt sáng rực, đối phương mặc đồng phục Tây trang sẫm màu quốc huy rạng rỡ phát sáng trước ngực.
Sách Trí giật mình đột nhiên hướng tới người nọ, tay mở cửa xe của đối phương cũng dừng lại tựa bên cạnh xe hờ hững nhìn Sách Trí. Trong tầm mắt kia thậm chí mang theo chút xem thường làm cho Sách Trí không khỏi buồn bực, chưa từng có ai dùng ánh mắt này nhìn anh, cho dù thời niên thiếu cho dù anh không có gì anh luôn luôn có cách khiến người khác nhìn thẳng vào mình.
Sách Trí cuối cùng vẫn là Sách Trí, cho dù trong lòng muôn vàn suy nghĩ nhưng ngoài mặt như trước vân đạm phong khinh. Anh đi đến trước mặt người nọ hữu nghị vươn tay, “Sách Trí.” Dừng một chút nói thêm: “Xin chào.”
Đối phương khe khẽ chớp chớp mắt, sau đó cũng vươn tay, “Tôi là Diệp Thần.”
Ngón tay thon dài trắng nõn vừa nhìn đúng là đã được chăm sóc. Sách Trí cùng cậu khẽ nắm một cái, thu tay về sau đó nhìn cậu thốt ra lời từ nội tâm, “Cậu bây giờ cùng ban nãy giống như hai người.” Người ban nãy quá chói mắt quá cường thế khiến không ai có thể không suy xét vấn đề theo suy nghĩ của cậu.
Diệp Thần hơi hơi cong khóe môi, giương mắt liếc anh em Sách Trí cách đó không xa đang nhìn hai người trận địa sẵn sàng đón địch, cười khẽ mở miệng, “Sách đại thiếu hiện tại nhất định hận chết tôi, muốn giết chết tôi báo thù cho người anh em kia phải không?”
Sách Trí khóe mắt hơi hơi nhướn, “Cậu hối hận?”
“Hối hận?” Diệp Thần cười khẽ, “Tôi dựa vào cái gì hối hận? Trái pháp luật cũng không phải tôi, tôi chỉ là làm chuyện mình nên làm tôi không có lỗi với lương tâm của mình, anh có thể gây khó dễ tôi thế nào?”
Anh có thể gây khó dễ tôi thế nào?
Những lời này làm cho Sách Trí quả thực sửng sốt, đúng vậy a, anh có thể gây khó dễ cậu thế nào, giết cậu? Hay đe dọa tượng trưng? Cậu nói không sai chỉ là làm chuyện cậu nên làm? Sách Trí anh mặc dù không phải người tốt gì, nhưng chính là vẫn còn có điểm mấu chốt của mình anh có thể gây khó dễ thế nào cho người tốt chính trực này?
Nhưng nhiều năm như vậy đều là người khác không có cách nào bắt chẹt anh, anh vẫn chưa từng gặp phải một người như vậy khiến anh không biết xử lý cậu thế nào.
Sách Trí từ túi móc ra một điếu thuốc thuận tay châm, nhẹ phun làn khói khe khẽ lắc đầu, sau đó mở miệng, “Rất hân hạnh được biết cậu, ngày khác có cơ hội gặp lại.” Nói xong xoay người vừa mới đi về phía trước một bước, lại nghe thấy người đứng sau mở miệng, “Tôi cũng hi vọng có cơ hội này, nếu khi đó Sách đại thiếu còn chưa chết vì hút thuốc, tôi hi vọng lúc chúng ta gặp mặt anh có thể không hút thuốc trước mặt tôi bởi vì tôi vô cùng ghét hít khói thuốc, cũng như ghét có người phạm pháp.”.
Sách Trí chầm chậm quay đầu nhìn cậu đối phương hơi hơi nhếch khóe môi, lời nói mới nãy vô cùng chân thành như thế khiến Sách Trí đột nhiên bật cười sau đó lắc lắc đầu lên xe.
Anh không biết thanh niên phía sau vẫn luôn nhìn chăm chú anh mãi đến xe anh biến mất mới mở cửa lên xe.
Có một số việc vận mệnh đã định như ban đầu của họ đã định trước con đường sau này của họ. Sách Trí làm những chuyện như vậy rõ ràng là không bối rối trước Diệp Thần xuất thân giáo dục nền nếp, nhưng cậu nhìn người đàn ông kia lại không hề sinh ra một tia chán ghét, cậu thậm chí nhớ kỹ mỗi một biểu tình của y bao gồm cái bật cười cuối cùng kia. Mà Sách Trí, kiểm sát trưởng này rõ ràng phá hủy chuyện của anh, anh hạ thủ lưu tình đã là quá đủ, nhưng càng vô cùng tán thưởng chàng trai kia, thậm chí thực hi vọng có cơ hội có thể gặp lại cậu.
Ba,
Tất cả hi vọng cùng cơ hội của Sách Trí đều không thể không tạm dừng bởi vì Sách Thiệu đã trở về.
Đó là Sách Thiệu anh chưa bao giờ thấy, thoạt nhìn không khí trầm lặng không có hi vọng. Sách Trí nhìn y một cái đã hiểu rõ, như anh đoán thằng nhóc kia đúng là vẫn còn lưỡng lự, nó thậm chí vì Sách Thiệu tranh đấu một lần cũng không dám đã trực tiếp chọn từ bỏ. Toàn bộ những người đứng xem đều nhìn ra được nó là người như vậy cũng chỉ có Sách Thiệu bị vây trong đó nhìn không rõ.
Sách Thiệu cả ngày tự giam mình trong phòng không hạ nhân nào dám làm phiền. Tính tình Sách nhị thiếu là một tay Sách đại thiếu nuông chiều ra, trên dưới Sách gia không có bất cứ người nào dám trêu y.
Lúc Sách Trí về đến nhà mở cửa phòng Sách Thiệu bị khói thuốc bên trong làm sặc lui về sau một bước. Anh mở to mắt thích ứng ánh sáng u ám bên trong sau đó anh thấy em trai duy nhất của mình nằm trên giường gương mặt tinh xảo không chút huyết sắc nào cả người thật giống như đã chết rồi.
Sách Trí dừng một chút đột nhiên vọt tới, anh thấy chai thuốc rỗng rơi dưới đất, anh vuốt thân thể lạnh lẽo của Sách Thiệu trong nháy mắt như vậy anh thật sự tưởng rằng Sách Thiệu đã chết. Sau đó anh cảm giác được mạch mỏng manh của đối phương còn đập, đột nhiên phục hồi tinh thần ôm Sách Thiệu chạy xuống lầu.
Sách Trí đã nhiều năm không ôm Sách Thiệu. Lúc nhỏ anh thích ôm hay cõng Sách Thiệu ra ngoài chơi, giống như Sách Thiệu là một thứ quý báu anh có thể khoe khoang, anh có một em trai, một đứa em trai vô cùng vô cùng thông minh, vô cùng xinh đẹp, vô cùng đáng yêu khiến người người yêu thích.
Khi đó Sách Thiệu gầy teo nho nhỏ, một đoàn nho nhỏ ôm vào trong lòng đôi mắt to chớp chớp. Sách Trí khi đó đã nghĩ, anh phải bảo vệ em trai mình, anh muốn làm một anh trai tốt.
Mà giờ khắc này, anh mới phát hiện đã là một Sách Thiệu người trưởng thànhvẫn gầy yếu như trước, lúc anh ôm vào lòng gần như không cảm giác được trọng lượng của y.
Sách Trí ôm Sách Thiệu lao xuống lầu, thủ hạ của anh lập tức xông tới kinh hoảng một mảng. Có người muốn tiếp nhận Sách Thiệu từ trong lòng Sách Trí bị anh đẩy sang một bên, “Mẹ nó cút hết cho tôi, ông đây tự mình ôm bây giờ lái xe đến bệnh viện.”
Ngồi vào phía sau trong lòng là thân thể lạnh lẽo của Sách Thiệu, tâm Sách Trí trầm xuống anh gắt gao nắm chặt tay Sách Thiệu, sau đó anh nhìn thấy di động Sách Thiệu, nhìn tin nhắn trên màn hình,
“A Thiệu, xin lỗi nhưng anh phải kết hôn, anh phải qua cuộc sống bình thường.”
“Em muốn gặp anh nếu anh không đến em sẽ chết cho anh xem.”
Sách Trí nắm chặt điện thoại sau đó đột nhiên mở cửa sổ xe ném ra ngoài. Anh nghĩ tất cả biện pháp bảo vệ người trước mắt này, lại không ngờ y vậy mà vì một người khác từ bỏ mạng mình, bỏ rơi người anh trai duy nhất của y? Cái thằng yếu đuối kia quan trọng như vậy sao? Cái tình yêu chó má kia quan trọng hơn người anh trai gắn bó này sao?
Sách Trí hít một hơi thật sâu, hồi lâu đột nhiên mở miệng, “Đặng Đằng, cậu bây giờ lập tức đến trấn Vân Dĩ cho tôi, nhìn xem thằng kia đang làm gì.”
Đặng Đằng là người vẫn luôn ở bên cạnh anh, tới bệnh viện lập tức chạy tới sân bay không có bất kỳ dị nghị gì.
Sách Trí đứng trước phòng cấp cứu cả đêm, anh đuổi sạch toàn bộ thủ hạ chỉ một mình giống như thời niên thiếu trông coi đứa em trai duy nhất của mình, nhìn bác sĩ từ trong tay tử thần giành giật thân nhân duy nhất của anh về. Anh thề với trời, nếu Sách Thiệu có gì bất trắc anh nhất định dẽ giết cả nhà thằng kia, anh muốn bọn chúng chôn cùng Sách Thiệu.
Sách Thiệu ở lại phòng chăm sóc đặc biệt ba ngày cuối cùng tỉnh lại. Tầm mắt của y có chút rời rạc nhìn Sách Trí, nhấp nháy môi không phát ra một chút thanh âm. Sách Trí nhìn y đỏ vành mắt, toàn bộ hoang mang, toàn bộ sợ hãi rốt cục đều biến mất, anh cuối cùng lại có thể trở thành Sách Trí không gì làm không được.
Anh ngồi xuống bên giường Sách Thiệu, cúi đầu nhìn y anh muốn hỏi trước khi y uống thuốc có nghĩ tới anh phải làm thế nào không? Y có biết y là thân nhân duy nhất của anh không?
Nhưng anh cái gì cũng không nói, chỉ không kiên nhẫn từ trong túi lấy ra một điếu thuốc vừa muốn châm thì Đặng Đằng đứng phía sau nhịn không được mở miệng, “Đại thiếu, đây là bệnh viện. Hơn nữa thân thể nhị thiếu vẫn chưa khôi phục.”
Sách Trí chầm chậm thu tay về lơ đãng vuốt vuốt hộp quẹt trong tay nhẹ giọng mở miệng, “Sách Thiệu em biết không? Trong mấy ngày em đấu tranh với tử thần thì vị người yêu kia của em đã như nguyện kết hôn với một người phụ nữ, anh đã phái Đặng Đằng đi qua còn thuận tiện giúp em đưa tiền mừng.”
Sách Thiệu mở to mắt, Sách Trí có chút không đành lòng nhìn vào mắt y, anh dường như nhìn thấy có cái gì đó vỡ vụn. Anh biết đó là giấc mơ thanh xuân của Sách Thiệu, là mười năm y cùng chàng trai kia nghiêng ngả lảo đảo trải qua, là tình yêu tín ngưỡng của y, gần như là tất cả của y. Sau đó Sách Thiệu thong thả vươn tay sờ sờ vai trái mình, tiếp đó đột nhiên đưa tay giật lấy hộp quẹt từ tay Sách Trí không chút do dự bật lên đốt làn da trên vai trái mình.
Mùi da thịt thiêu đốt khiến người tại chỗ biến sắc, Đặng Đằng gần như lập tức nhào tới ngay nhưng Sách Trí đè tay hắn nhìn chằm chằm động tác của Sách Thiệu, nhìn y đốt hình xăm đại biểu cho người kia đến mờ nhạt sau đó đưa tay đoạt hộp quẹt trong tay Sách Thiệu, bình tĩnh đối Đặng Đằng nói, “Đi gọi Bác sĩ.”
Vẻ mặt vừa rồi của Sách Thiệu gần như dứt khoát không hề cảm thấy đau đớn giống như căn bản cháy không phải là da y. Nhưng y chung quy vẫn là một bệnh nhân, loại đau đớn này khiến y gần như ngất đi. Sách Trí bình tĩnh nhìn y nửa ngày đột nhiên giương khóe môi, “Như vậy mới là em trai Sách Trí này. Sách Thiệu em nhớ kỹ cho anh, là em chọn con đường này là tự em bằng lòng ngu ngốc tin tưởng người khác, cho nên bất kể là hậu quả gì em đều phải gánh vác. Bây giờ có lẽ rất đau nhưng chờ khi đau đớn qua đi em sẽ phát hiện, em không bao giờ cảm thấy đau nữa.”
“Sách Thiệu, bắt đầu từ bây giờ em là người đã từng chết một lần, tất cả chuyện của em và người đều đã thành chuyện của kiếp trước. Nếu em còn muốn vì người kiếp trước quên mạng mình, anh sẽ không bao giờ cứu em, anh sẽ để em chết đi, chính anh nhìn xem người kia có thể cùng chết với em không.”
Sách Thiệu nằm ngửa trên giường biểu tình trống rỗng nhìn thẳng mặt Sách Trí, hồi lâu dường như rốt cục tìm về thần trí của mình, y vươn tay kéo kéo tay Sách Trí cảm nhận khớp xương của anh, nhấp nháy môi thanh âm khàn khàn mở miệng, “Anh hai, xin lỗi, thực xin lỗi.” Hai hàng nước mắt nóng ấm lăn xuống mặt Sách Thiệu, Sách Trí nói rất đúng y là người đã chết một lần, người từng chết mới hiểu rõ cái gì quan trọng nhất, hiểu rõ ai mới xem y là sinh mệnh.
Sách Trí cảm giác dây cung căng chặt trong lòng mình rốt cục buông lỏng, Sách Thiệu nói như vậy anh cuối cùng yên tâm. Anh tin tưởng em trai mình, tin tưởng y sẽ không dại dột lần thứ hai.
Bác sĩ đã bước vào thấy vết thương của Sách Thiệu quả thực khó có thể tin, nhìn Sách Trí nửa ngày không nói lời nào. Sách Trí từ từ rút tay ra, nhẹ nhàng đặt trên mặt Sách Thiệu, “Ngoan, ngủ một chút trước.”
Sách Thiệu nghe lời nhắm mắt lại lông mi dài run run, khôn ngoan như hồi còn bé. Sách Trí thở dài, quay đầu nói với Đặng Đằng, “Cậu trông chừng trước, tôi đi nghỉ chút.” sau đó xoay người ra khỏi cửa phòng bệnh.
Bốn
Sách Trí muốn nghỉ ngơi không phải thân thể mà là thần kinh của anh là cảm xúc của anh. Một đường ra cửa bệnh viện vào bãi đỗ xe lên xe tựa lưng vào ghế ngồi khe khẽ nhắm mắt lại, nhớ tới bộ dạng ban nãy của Sách Thiệu, nhớ tới câu xin lỗi vừa mới của y, nước mắt vẫn cố nén rốt cục cứ rơi xuống.
Sách Trí anh nhiều năm như vậy chỉ khóc một lần chính là vào đêm cha mẹ đều qua đời, anh dỗ Sách Thiệu ngủ xong một mình ngồi trong sân khóc lớn một trận. Dù kiên cường anh cũng chỉ là thiếu niên mất đi cha mẹ, bả vai nhỏ gầy phải gách vác cả gia đình, gánh vác tương lai của anh cùng Sách Thiệu, ai cũng không biết anh cũng biết sợ, cũng biết đau.
Mấy ngày nay, anh trải qua đủ loại sợ hãi, anh không thể tưởng tượng được nếu Sách Thiệu cũng bỏ đi nửa đời còn lại của anh phải sống dựa vào cái gì?
Sách Trí khẽ nhắm mắt mặc cho nước mắt tuôn ra, dung túng yếu đuối hiếm có của mình. Đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa kính xe, anh phản xạ có điều kiện mở mắt ra đối diện một đôi mắt xinh đẹp mang theo kinh ngạc cùng nghi ngờ.
Sách Trí biết đối phương nhìn thấy cũng không muốn che dấu, không biết vì sao anh dường như không để ý bị cậu thấy cho dù bọn họ chỉ từng gặp một lần. Anh vươn tay lau mặt một cái mở cửa xe, nhìn Diệp Thần đứng trước có chút mê mang, “Có chuyện gì sao?”
Diệp Thần cười cười, “Tôi nhìn thấy xe anh ở trong này, muốn tới chào hỏi, không ngờ… anh không sao chứ?”
Sách Trí nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt cậu, đột nhiên gật gật đầu, “Có việc.”
Diệp Thần không ngờ được Sách Trí lại có thể trả lời như vậy, đại danh của Sách Trí cậu đã sớm nghe qua, trong ấn tượng của cậu người đàn ông này hẳn là kiêu ngạo mạnh mẽ. Cậu tưởng rằng không có gì có thể làm cho người đàn ông này yếu thế, nhưng ban nãy cậu lại rõ ràng thấy được nước mắt của anh, hàng thật giá thật.
Diệp Thần cúi đầu xuống nhìn mặt Sách Trí, cặp mắt luôn luôn tinh nhuệ kia đỏ hoe dường như còn mang theo ánh nước, khuôn mặt vẫn luôn căng thẳng nhìn không ra biểu tình giờ phút này hình như cũng trở nên mềm mại, Sách Trí như vậy khiến ngực Diệp Thần vô thức mềm nhũn không tự giác vươn tay sờ lên khuôn mặt này.
Lúc ngón tay chạm đến làn da ấm áp Diệp Thần đột nhiên phục hồi tinh thần lại ngay, bản thân vẫn yêu thích đàn ông đặc biệt không hề có sức chống cự với loại hình kiểu như Sách Trí. Nhưng cậu luôn luôn nội liễm tự động kiềm chế chưa bao giờ thất thố như thế ở trước mặt người khác, mà lúc này Diệp Thần hơi bất an cậu dè dặt nhìn vào mắt Sách Trí lại phát hiện đối phương dường như cũng không có nhận ra được điều gì, chỉ ngẩng mặt lên cười cười với Diệp Thần sau đó cả người ngã vào lòng cậu.
Thật ra Sách Trí chỉ là quá mệt mỏi ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ thần kinh lại căng thẳng quá mức, mà giờ khắc này tinh thần thả lỏng toàn bộ mệt mỏi một luồng kéo tới, anh cứ thế ngủ luôn lại không nghĩ giấc ngủ này làm cho người trước mắt ngạc nhiên.
Lúc Sách Trí tỉnh lại, ý thức được mình đang ở một cái hoàn cảnh xa lạ đầu óc anh xoay tròn, sau khi suy xét nhiều loại khả năng anh mới phát hiện một người ngồi trước giường, Sách Trí dụi dụi mắt, “Diệp Thần?”
Đối phương mở rộng hai tay, hướng tới Sách Trí cười cười, “Anh đã tỉnh?”
Sách Trí nhìn cậu một hồi, từ từ ngửa mặt lên, “Cám ơn cậu.” Không có lời dư thừa không phí công giải thích nguyên nhân nhưng Sách Trí tin tưởng đối phương biết ý anh, quả nhiên đối phương chớp chớp mắt nhìn thoáng qua bóng đêm ngoài cửa sổ, dịu dàng mở miệng, “Đói bụng đi? Tôi đi hâm nóng đồ ăn, anh đi tắm rửa một cái đi?”.
Sách Trí không hề từ chối ba ngày ba đêm không rời bệnh viện, anh bây giờ quả thật cần phải điều chỉnh thật tốt để duy trì tỉnh táo cho mình.
Chờ Sách Trí tắm rửa xong đi ra đã ngửi được mùi thức ăn, điều này làm cho anh thực giật mình, bộ dạng kiểm sát trưởng trẻ tuổi kia bất kể thế nào thoạt nhìn cũng không giống người phàm.
Sách Trí trên đầu còn nhỏ giọt nước theo mùi thơm đi vào bếp, Diệp Thần tựa trước bàn ăn hướng Sách Trí cười cười, “Ăn đi?”
“Đều là cậu làm?” Sách Trí nhìn thức ăn trên bàn nói.
“Đúng là tôi làm.” Diệp Thần đưa tay ấn Sách Trí ngồi xuống ghế đưa cơm tới trước mắt anh đồng thời dâng đũa.
Sách Trí khẽ cười cười nhận đũa bắt đầu ăn cơm, anh đã thật lâu không như vậy, chỉ hai người mặt đối mặt im lặng ăn bữa cơm.
Ăn cơm xong, Sách Trí nhìn thoáng qua tay Diệp Thần đột nhiên đứng lên, “Để tôi rửa chén.” Không biết vì sao anh không muốn để đôi tay kia rửa chén. Diệp Thần nhìn anh một cái, thực dứt khoát nói, “Cũng tốt, tôi vừa lúc không thích rửa chén lắm.”
Sách Trí xắn tay áo sơmi lên lộ ra cánh tay rắn chắc, không giống Sách Thiệu trắng nõn màu da Sách Trí trời sinh nghiêng màu lúa mạch, thêm lớn lên lang bạt đặt định anh bây giờ cho dù rửa chén cũng lộ ra một khí thế bức người.
Diệp Thần im lặng nhìn Sách Trí đột nhiên nở nụ cười, để một người đàn ông giống như Vua ở phòng bếp nhà mình rửa chén, loại cảm giác này thật sự vi diệu. tầm mắt Diệp Thần đặt trên lưng Sách Trí cậu đột nhiên đi đến bên cạnh Sách Trí vươn tay đặt lên vai anh, nhẹ giọng hỏi: “Sách đại thiếu anh có vợ chưa?”
Sách Trí lặng đi một chút quay đầu lại nhìn Diệp Thần, “Chưa, sao vậy?”
“Vậy anh cảm thấy tôi thế nào?” hơi thở của Diệp Thần phả vào mặt Sách Trí, hỏi gằn từng tiếng.
Tay Sách Trí trợt một cái chén rớt vào bồn tóe lên một mảng nước lớn ướt nhẹp ngực Sách Trí, còn có sườn mặt Diệp Thần. Sách Trí chưa bao giờ làm gì xác nhận tính hướng bản thân, địa vị như anh rất nhiều người muốn nịnh bợ lên giường anh, anh cho tới bây giờ chỉ chọn người bản thân vừa mắt bất kể giới tính, mà người trước mắt này không thể nghi ngờ là rất thuận mắt.
Lúc Sách Trí hồi thần bàn tay ướt sũng của anh đã khoát lên lưng Diệp Thần, khắc tiếp theo đã có thể chạm vào môi cậu, ngay lúc anh đang muốn chắc chắn điểm này đột nhiên một bàn tay đặt tại ***g ngực anh ngăn động tác lại. Sách Trí sửng sốt sau đó thấy người kia trong lòng đang cười nhìn anh, “Sách đại thiếu, anh cần phải hiểu rõ tôi hỏi chính là anh có vợ chưa? Mà không phải anh muốn đối tượng tình một đêm không? Nếu anh định tùy tiện chơi đùa, như vậy mời tay anh rời khỏi cơ thể tôi sau đó anh rời đi nhà tôi, nếu anh tiếp tục chính là ý nghĩa anh bằng lòng cùng tôi bắt đầu một mối quan hệ lâu dài ổn định.”
Sách Trí nhướn mi nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Thần, đối phương cười nhìn lại anh không tránh không né, cứ giằng co như vậy hồi lâu Sách Trí từ từ nở nụ cười sau đó cúi đầu áp lên đôi môi mỏng của Diệp Thần.
Năm
Như vậy xem như có vợ rồi sao? Tầm mắt Sách Trí theo trên trần nhà dời đến trên người chàng trai bên cạnh, kính mắt từ lúc hỗn loạn tối qua không biết mất nơi nào. Sách Trí nhìn chằm chằm đôi mắt nhắm chặt kia dường như lập tức nghĩ ngay tới đêm qua chàng trai này ở dưới thân anh hai mắt mê ly ướt hơi nước khe khẽ nhếch mi run run theo va chạm của anh.
Sách Trí không tự giác vươn ngón tay lướt qua đôi môi mềm mại của Diệp Thần, chàng trai này chỉ dựa vào khuôn mặt cũng xứng đôi Sách Trí anh chứ. Sách Trí thầm nghĩ sau đó đối diện một đôi mắt hơi mơ màng.
Diệp Thần mở mắt ra nhìn Sách Trí một cái lại khép hai mắt, từ cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ sau đó lần thứ hai mở mắt, “Buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.” Sách Trí chầm chậm thu ngón tay về, hướng Diệp Thần cố gắng cười thật dịu dàng.
Diệp Thần nhìn anh chầm chậm mở miệng, “Không có nụ hôn rời giường sao?”
Sách Trí mở to hai mắt cuối cùng nhận mệnh cúi đầu nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên môi Diệp Thần. Bờ môi Diệp Thần tràn ra một nụ cười giống như thực thỏa mãn gật gật đầu, “Anh hôm nay muốn làm gì?”
Sách Trí đưa tay ấn ấn trán nhớ tới Sách Thiệu còn ở bệnh viện ánh mắt lại tối xuống, “Anh hôm nay phải đến bệnh viện xin lỗi ngày đầu tiên xác lập quan hệ với em lại không thể cùng em.”
Diệp Thần chống người dậy cười nhìn Sách Trí, “Vậy em đi cùng anh, thế nào?”
Sách Trí có chút kinh ngạc nhìn cậu. Nhiều năm như vậy, Sách Trí đã quen cái gì cũng dựa vào chính mình chẳng lẽ bắt đầu từ bây giờ người này đều dự định cùng anh? Anh mở miệng hỏi: “Sau này cho dù anh làm gì, em cũng sẽ theo giúp anh?”
Sách Trí nhìn Diệp Thần thật lâu cuối cùng mới nghe tiếng, “Em không ngại.”
Hai người đơn giản chỉnh lý một chút xuống dưới lầu nhà Diệp Thần tìm một nhà hàng tùy ý ăn chút điểm tâm, Diệp Thần còn cố ý kêu phòng bếp ninh canh mang đến bệnh viện.
Sách Trí vẫn không biết ở toà án là lần đầu tiên anh gặp Diệp Thần nhưng không phải lần đầu tiên đối phương gặp anh. Sách Trí vì duy trì địa vị của mình, mỗi tầng mỗi lớp ở cái thành phố này đều có không ít nhân mạch. Cho nên rất sớm trước kia Diệp Thần đã biết anh, gặp qua anh, thậm chí đã điều tra toàn bộ về anh.
Vì thế Sách Trí đối với cậu mà nói đã thành một sự tồn tại đặc biệt.
Cậu thích người đàn ông này hiểu tất cả về người đàn ông này thậm chí có một loại tâm tình ngưỡng mộ với anh, trong ngưỡng mộ lại mang theo một tia đau lòng. Bởi vì cậu hiểu biết người đàn ông này, cho nên cậu biết người đàn ông này có địa vị hôm nay phải trả giá bao nhiêu, cho dù sự nghiệp anh dấn thân là cái ác được nhận định trong giáo dục ngày xưa của Diệp Thần.
Nhưng cái gì là thiện, cái gì lại là ác? Mọi người cứ thích theo quan điểm của mình tùy ý đặt tính chất cho người khác. Diệp Thần không muốn như vậy.
Sự tồn tại của Sách Trí với cậu càng giống một kiểu thần tượng, cậu thích anh nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày bọn họ sẽ quen biết, càng không thể tưởng được có một ngày anh sẽ xuất hiện ở bên cạnh cậu.
Nhưng khi tất cả chuyện này đều xảy ra, Diệp Thần ngược lại không có một tia bối rối giống như tất cả chuyện này đã sớm như cậu dự liệu, thuận theo tự nhiên. Cậu sẽ phải xuất hiện ở bên cạnh người đàn ông đó, từ nay về sau toàn bộ anh trải qua dù tốt hay xấu, thiện hay ác, cậu đều muốn ở bên cạnh anh và anh cũng sẽ ở bên cạnh cậu.
Diệp Thần biết người trong bệnh viện là ai, y là em trai Sách Trí là em trai Sách Trí coi như sinh mệnh. Trước kia lúc cậu biết sự tồn tại của Sách Thiệu cảm thấy đây nhất định là một thiếu niên vui vẻ, y trưởng thành dưới sự che chở của Sách Trí cả người hẳn là tràn đầy thanh xuân cùng sức sống mang theo một ít ngây ngô cùng ngây thơ.
Chờ lúc cậu gặp Sách Thiệu mới cảm thấy giật mình. Nằm trên giường là một thanh niên gầy yếu sắc mặt tái nhợt hai mắt nhắm chặt vô cùng tiều tụy, cả người thoạt nhìn tử khí trầm trầm không có sức sống.
Sách Trí ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đặng Đằng, Đặng Đằng lập tức nói: “Nhị thiếu tối qua vết thương đau đến cả đêm ngủ không được, ban nãy mới tốt chút vừa ngủ.”
Sách Trí gật gật đầu, “Cậu vất vả rồi đi về nghỉ đi.”
Đặng Đằng gật đầu ánh mắt lơ đãng chuyển tới trên người Diệp Thần hơi kinh ngạc, Sách Trí cũng không hề ngẩng đầu trả lời, “Từ bây giờ vị Diệp Thần này, ngài Diệp là bạn đời của tôi.”
Trong mắt Đặng Đằng rõ ràng giật mình nhưng nhiều năm đi theo Sách Trí dưỡng thành cho hắn một thói quen tốt, hắn gật gật đầu, “Ngài Diệp xin chào.” Sau đó liền thối lui ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Sách Thiệu mê man, Sách Trí trầm mặc cùng Diệp Thần. Sách Trí đứng trước giường bệnh tầm mắt dừng thật lâu ở mặt Sách Thiệu, hồi lâu biểu tình trên mặt anh mềm mại xuống mang theo yêu thương rõ rệt, sờ sờ lên mặt Sách Thiệu sau đó giúp y dịch mền, nhẹ nhàng mở miệng, “Đủ rồi A Thiệu, chỉ lần này thôi từ nay về sau anh cũng sẽ không để bất luận kẻ nào thương tổn em nữa.”
Thanh âm lời nói này của Sách Trí rất nhẹ nhưng không chút nào mất tự nhiên vì trong phòng bệnh còn có một người khác tồn tại, ngay cả chính anh cũng thầm nghi ngờ anh vậy mà đã có thể thích ứng với sự tồn tại của Diệp Thần.
Diệp Thần đi đến phía sau anh nhẹ nhàng đưa tay ôm bả vai anh, đây là một tư thế bảo hộ, mà Sách Trí cho tới bây giờ đều là bảo vệ người khác chưa bao giờ được người khác bảo vệ. Nhưng giờ phút này, anh lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Anh khe khẽ nhắm mắt thầm cười khổ, hóa ra anh cũng biết mệt cũng sẽ mệt mỏi cũng muốn có một người có khả năng xuất hiện để cho anh dựa vào.
Mà Diệp Thần đúng lúc chính là người đó, cậu xuất hiện ở thời điểm chuẩn xác nhất thành người thích hợp nhất.
Hình thức ở chung của Sách Trí và Diệp Thần thực ổn định, đoạn thời gian Sách Thiệu xuất viện về đại trạch, Sách Trí từng nghĩ mang Diệp Thần đi gặp Sách Thiệu lại bị Diệp Thần từ chối. Cậu nhớ lại ngày đó ở trong bệnh viện nhìn thấy Sách Thiệu, có lẽ gặp người em trai này không phải là ý kiến gì hay. Ít nhất đối Sách Thiệu mà nói y bây giờ còn Sách Trí, nếu ngay cả Sách Trí cũng cùng một chỗ với người khác y có thể cảm thấy bản thân bị vứt bỏ hay không?
Sách Trí rất cảm kích đối với sự săn sóc của Diệp Thần, sau khi suy nghĩ quyết định nếu em trai ruột không thể gặp vậy gặp anh em thủ hạ một chút. Lại không ngờ quyết định này phải đợi thật lâu mới có thể thực hiện.
Sách Trí vì Sách Thiệu làm lỡ rất nhiều chuyện mà trong khoảng thời gian này cũng đủ đối thủ của anh phát triển lên đối kháng với anh. Sách Trí cuối cùng chỉ có thể thu ý niệm trong đầu chuyên tâm bận rộn việc của mình. Anh là người sống ở nơi đầu sóng ngọn gió, một Sách Thiệu đã đủ anh lo lắng, nếu anh không mạnh mẽ đủ khiến mọi người khuất phục, thêm một người nhà chính là thêm một uy hiếp.
Vì thế người vợ Diệp Thần này ngoài hai người ngầm thừa nhận, còn có không phát biểu bình luận Đặng Đằng thì không còn người khác biết. Sách Trí mỗi tuần sẽ tới chỗ Diệp Thần qua đêm, hai người cùng một chỗ hệt như hai chồng chồng già, giống như thật lâu trước kia bọn họ đã sống chung hiểu biết thích ứng lẫn nhau.
Sách Trí thực ngạc nhiên Diệp Thần lại có thể hiểu anh như thế, hiểu rõ thói quen sinh hoạt của anh, hiểu rõ công việc của anh. Hiểu cái gì nên hỏi cái gì không, hiểu thế nào làm cho Sách Trí chầm chậm ỷ lại vào cậu. Sách Trí không khỏi cảm khái, nhân sinh thật sự là kỳ quái, rõ ràng là cả hai chưa từng có chút nào liên quan nhưng lại có thể chung sống phù hợp như thế.
Anh không thể không thừa nhận anh bắt đầu ỷ lại Diệp Thần, người kia thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.
Sau khi Sách Thiệu khỏe hơn nhiều, do Sách Trí ra tiền ra người mở một quán bar cho y trải qua cuộc sống tùy tâm sở dục. Cả ngày cùng những người như vậy dây dưa ăn chơi đàng *** coi trọng vật chất. Mỗi tuần đúng giờ quay về nhà một lần, cùng Sách Trí ăn một bữa cơm giễu cợt nhau bồi đắp một tý tình anh em.
Khi đó Sách Thiệu từng thầm nghĩ cuộc đời mình hoàn toàn không biết anh hai rốt cuộc đã trải qua cái gì, cũng không phát hiện có một người xuất hiện trong sinh mệnh của anh hai không bao giờ có thể khuyết thiếu.
Sách Trí vẫn luôn hiểu rõ tầm quan trọng của Diệp Thần đối với mình, nhưng anh chưa từng nhìn thẳng và không cách nào đối mặt chuyện trong cuộc sống mình ngoài Sách Thiệu lại xuất hiện một người quan trọng như sinh mệnh của anh.
Thủ đoạn của Sách Trí mạnh mẽ nhưng xử lý xong đối thủ kia vẫn dùng thời gian vài năm phí không ít công phu. Thân phận Diệp Thần cũng theo nguy cơ dần dần giải trừ dần dần trong sáng. Trừ bỏ Sách Thiệu lơ đãng trên dưới Sách gia đều biết Sách Trí có một người bạn đời, họ đều cung kính gọi chàng trai thoạt nhìn nhã nhặn này là Ngài Diệp. Mặc dù họ đều không hiểu Sách Trí luôn luôn cường thế mà tại sao bên cạnh có thể có một chàng trai thoạt nhìn cư gia nghi thất như vậy.
Ngày đó là tròn bốn năm Sách Trí và Diệp Thần sống chung, tình cảm của hai người nguyên viễn lưu trường một đường đi được bốn năm cũng biết quý trọng lẫn nhau. Sách Trí hiếm khi nhàn rỗi đuổi mọi người chỉ muốn mang theo Diệp Thần hai người an bình qua một ngày.
Cho nên vì an tĩnh, Sách đại thiếu đã lái xe dẫn Diệp Thần một mạch chạy đến vùng ngoại thành. Sách Trí nghe nói vùng ngoại thành có một khu du lịch thôn dã nổi tiếng, dự định hai người cùng nhau leo núi xuống sông ăn những thức ăn không có hại.
Nhưng không ngờ Sách đại thiếu luôn luôn cẩn thận cũng sẽ có thời điểm sơ sẩy, hai người bắt đầu rời Sách gia đã bị người một đường đuổi kịp. Lúc Ô tô mới vừa quẹo khỏi đường cao tốc vào đường nhỏ nông thôn, đã bị mấy chiếc xe bao vây không thể không ngừng lại ở ven đường.
Chẳng qua giết chết người thoi thóp nhưng gần như muốn mạng hai người. Sách Trí theo bản năng che chở Diệp Thần ở phía sau, đó là người yêu của anh là người nhà anh. Nhưng Sách Trí không biết, Diệp Thần cho tới bây giờ cũng không phải người cần anh che chở cậu là người luôn luôn có thể sóng vai cùng anh, luôn luôn đứng bên cạnh anh, cùng anh vinh nhục, đồng sinh cộng tử.
Tình hình lúc đó là một mảnh hỗn loạn hai tay không thể đấu lại bốn tay, trên người Sách Trí cùng Diệp Thần đều ít ít nhiều nhiều bị thương, mà Sách Trí mới lần đầu tiên ý thức được chàng trai kia kỳ thật cho tới nay đều là một người không thể xem thường.
Sách Trí không biết cái người hạ độc thủ với anh xuất hiện từ đâu cũng không biết Diệp Thần thế nào xông lại thay anh chịu một đòn này, anh có thể nhìn thấy chính là màu đỏ chói mắt.
Bọn Đặng Đằng xuất hiện coi như đúng lúc xử lý tàn cuộc chỉ nhìn thấy Sách Trí ôm Diệp Thần toàn thân là máu cả người đều có chút hoảng loạn. Khi đó bản thân Sách Trí mới nhận thức được chàng trai này sớm đã không thể thiếu như sinh mệnh của anh.
Ô tô một đường bắn nhanh tới bệnh viện, Sách Trí gắt gao ôm Diệp Thần chẳng nói câu nào. Diệp Thần yếu ớt mở mắt hướng Sách Trí nở nụ cười, khe khẽ mở miệng, “Sách Trí, anh đừng thế, giống như em sẽ có chuyện gì vậy.”
Sách Trí vuốt mặt cậu nửa ngày mới mở miệng, “Chỉ cần em đồng ý không rời khỏi anh, sau này anh sẽ tốt với em hơn, sẽ bảo vệ em thật tốt, nhất định.”
“Sách Trí, em sống chung với anh cho tới bây giờ cũng không phải vì để anh bảo vệ, em chỉ muốn đứng ở bên cạnh anh, như vậy dù xảy ra chuyện gì anh cũng không phải một mình đối mặt. Như tình cảnh hôm nay vậy, còn có em thay anh gánh vác.” Diệp Thần dùng sức nhéo nhéo cánh tay Sách Trí, “Sách Trí, em sẽ vẫn bên cạnh anh, luôn luôn.”
Ngày đó Sách Trí mới hiểu được người mình vốn vẫn xem nhẹ bên cạnh kia. Anh luôn cảm thấy mình có thể bảo vệ mọi người, có thể che chở Diệp Thần cùng Sách Thiệu dưới cánh chim của mình. Nhưng tới giờ khắc này anh mới hiểu được, Diệp Thần vẫn như lần đầu tiên anh gặp kiêu ngạo mạnh mẽ khiến anh không thể kiểm soát.
Chành trai này cho tới bây giờ đều không cần sự bảo hộ của anh, mà cậu cần chính là cùng anh sóng vai.