Bản thân Sách Thiệu cũng biết va chạm này của mình là quán tính bao nhiêu, trong khoảnh khắc y dừng lại, gần như là lập tức bò dậy ngay, muốn nhanh chân đến xem An Đức thế nào.
An Đức nằm ngửa trên đất, khép hờ đôi mắt, giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên đầu không ngừng lăn xuống, một bàn tay vẫn theo bản năng kéo Sách Thiệu. Sách Thiệu ngọ nguậy muốn rút tay ra, nhưng mà An Đức như cũ gắt gao nắm chặt y. Y nhịn không được mắng ra tiếng, “An Đức, con mẹ nó anh buông tay, để tôi xem anh.”
An Đức hơi hơi giật giật mí mắt, liếc mắt nhìn Sách Thiệu một cái, sau đó từ từ buông lỏng tay. Sách Thiệu đỡ anh ngồi dậy, dựa vào thân cây phía sau, nửa quỳ trước mặt anh, tay giơ nửa ngày, cũng không dám chạm anh, “Anh vẫn ổn chứ? Có đau chỗ nào không?”
An Đức có chút khó nhọc lắc lắc đầu, “Anh không sao, em xuống núi trước, tìm người lên đón anh.”
“Con mẹ nó anh thúi lắm. Trời băng đất tuyết, tôi có thể ném lại mình anh như vậy?” Sách Thiệu cẩn thận vươn tay, đụng vào người An Đức, muốn xem xem anh bị thương thế nào, lại đột nhiên bị anh dùng sức che chở vào trong ngực, sau tiếng xé gió, có vết máu đỏ tươi theo mép tóc anh chảy ra, cả người Sách Thiệu đều cứng đờ.
Y từ trong lòng An Đức giãy dụa ra, mới nhìn thấy đám người ban nãy thế nhưng thay đổi phương hướng quẩn lại đây, lúc này đã vây tròn hai người. Mà An Đức, đúng là cản cho y một kích gần như trí mạng vừa nãy.
Sách Thiệu không kịp suy nghĩ tình cảnh của chính mình hiện tại, trước mắt y bây giờ chỉ còn lại có một mảnh màu đỏ chói mắt, chỉ còn An Đức ngã trong vũng máu vẫn không nhúc nhích.
Đám người kia tụ lại không biết nghiên cứu cái gì, sau đó có hai người cúi xuống kéo Sách Thiệu, một người bên cạnh nhìn thoáng qua An Đức, hỏi người cầm đầu, “Vậy người này làm sao bây giờ?”
“Cả người hắn là máu, mang về rất phiền phức. Dù sao bà chủ chỉ kêu dẫn cậu ta trở về, này, cứ xem mạng của bản thân hắn.” người cầm đầu thản nhiên mở miệng.
Sách Thiệu sợ run hai giây, kịp phản ứng, những người này muốn bắt mình đi, ném hôn mê bất tỉnh An Đức ở nơi băng tuyết tràn ngập này. Y theo bản năng quay người, dùng hết sức lực toàn thân hung hăng đạp một cước vào người bên phải mình, muốn đấu tranh đi xem An Đức. Lần trước y có thể làm cho An Đức đặt mình bên ngoài, bị ném ở trên đường cao tốc, nhưng lần này không được, toàn thân anh là thương tích, nơi này trời băng đất tuyết, không một bóng người, nếu quả thật ném ở đây, đó chính là lấy mạng anh.
Sách Thiệu y có thể không cần mạng mình, nhưng y không thể để An Đức bởi vì mình xảy ra chuyện gì.
Sách Thiệu những năm gần đây, mặc dù thể chất vẫn không thật tốt, thoạt nhìn khá gầy yếu, nhưng lúc đi học, cũng đánh bóng rổ, dù sao coi như có một nền tảng tốt, một cước kia không khoan nhượng đạp người bên phải kia ra ngoài. Y bổ nhào vào người An Đức, dùng sức vỗ mặt An Đức, “An Đức, con mẹ nó anh tỉnh, anh mở to mắt nhìn tôi.”
Mí mắt An Đức giật giật, tay anh giơ lên, Sách Thiệu một phen liền bắt lấy tay anh. Chưa kịp nói gì thêm, chỉ nghe thấy phía sau có người mở miệng, “Phiền phức như vậy, trực tiếp đánh bất tỉnh kéo về đi.” Ngay sau đó, Sách Thiệu cũng cảm thấy đầu mình đau xót, sau đó cả người đã mất đi tri giác, ý thức cuối cùng, y còn có thể cảm nhận nhiệt độ của cái tay y đang nắm chặt kia.
Chờ khi Sách Thiệu khôi phục ý thức, trước mắt y là một mảnh tối tăm, y cố sức chớp chớp mắt, mới dần dần thích ứng ánh sáng trước mắt, cậu đang ở trong một cái phòng, tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến rất dễ dàng đã phân rõ, mình là bị dẫn tới thành giải trí nhà Cù Triết, bị ném vào một phòng thuê riêng.
Y trước kia chưa hề tới đây, bởi vì Cù Triết vẫn nói nơi này không phải là chỗ học sinh đến, ngay cả chính hắn cũng rất ít đến đây.
Hai tay y xoay sau người, bị trói trên ghế, trên người rất nhiều chỗ đều nóng rát đau buốt, chắc là lúc từ trên núi lăn xuống tạo thành trầy xước.
Trên núi.
Khi Sách Thiệu nghĩ đến hai từ này cả người đại não trống rỗng, y hôn mê bao lâu? An Đức bây giờ rốt cuộc thế nào rồi?
Đại não Sách Thiệu xoay tròn cực nhanh, cửa phòng từ bên ngoài mở ra, ngay sau đó người đến mở đèn, sáng chói ánh mắt Sách Thiệu hơi đau. Y híp mắt lại, rất nhanh thấy rõ người đến, như y đoán, là mẹ Cù Triết.
Người đàn bà này đã sắp qua tuổi năm mươi trên người mặc một bộ đồ lông thú không biết của động vật nào, thoạt nhìn hết sức lộng lẫy quý giá, nếu xem nhẹ nụ cười lạnh như băng trên mặt kia, chắc sẽ được người ta xem thành phu nhân nhà ai. Bà ta đi đến trước mặt Sách Thiệu, cười lạnh mở miệng, “Không ngờ mày tỉnh sớm như vậy.”
Sách Thiệu ngay cả đưa mắt nhìn bà ta cũng không muốn, khẽ hừ một tiếng, “cần gì phí nhiều sức lực kéo tôi tới đây chứ? Còn không bằng trực tiếp đánh chết tôi, ném trong núi, như vậy bà không phải càng bớt lo sao?”
“Nói như vậy không phải rất hời cho mày sao?” Đối phương cười cười, đột nhiên nâng tay, trái phải liên tiếp bốn cái tát thẳng vào mặt Sách Thiệu, “Tổ tiên nhà họ Cù bọn tao có phải thiếu nợ mày không, mày dụ dỗ con trai tao yêu đàn ông, sau này nó thật vất vả thay đổi thái độ kết hôn sinh con, mày lại hại anh hai tao bị phán chung thân, món nợ này, tao nghĩ tính thế nào với mày mới được đây.”
“Tổ tiên nhà các người không thiếu tôi, là đời này nợ tôi.” Sách Thiệu gần như không cảm giác đau đớn trên mặt, y cắn chặt hàm răng, từ trong miệng thốt ra một câu, “Vị anh trai kia của bà bị phán chung thân là ông ta xứng đáng, tạo nghiệp đã lâu, đương nhiên sẽ gặp quả báo. Nếu bà hôm nay không trực tiếp giết chết tôi, tôi sẽ triệt triệt để để tính toán rõ ràng món nợ này với nhà các người.”
Đối phương chậm rãi cúi đầu, nhìn Sách Thiệu không chớp mắt, “Mày một thằng con trai khỏe mạnh, lớn lên khuôn mặt xinh đẹp như vậy, cũng quá lãng phí, không bằng, cứ xuống tay từ khuôn mặt này, chúng ta từ từ tính toán.”
Cửa phòng bị đẩy ra, Sách Thiệu ngẩng đầu, thấy Cù Triết vội vàng đi tới, kéo tay mẹ hắn lại, mang theo cầu xin mở miệng, “Mẹ, mẹ đừng như vậy, được không?”
Mẹ hắn quay người, nhàn nhạt liếc con trai mình một cái, “Trong lòng con còn chứa thằng này? Con có biết nó đã sớm cùng thằng khác tốt đẹp rồi không, vẫn còn ở đây cầu xin cho nó? Con bây giờ cầu xin cho nó, lúc trước ai giúp cậu con cầu xin?”
Cù Triết nhíu mày, “Mẹ, chuyện cậu là tòa án phán xử, không liên quan gì đến em ấy, mẹ không thể tính món nợ này ở trên người em ấy.” Hắn khẽ thở dài, đột nhiên quay người nói với cánh cửa hé mở, “Phong Nhã, em dẫn mẹ anh ra ngoài nghỉ ngơi trước.”
Phong Nhã từ ngoài cửa đi vào, sắc mặt thật không tốt, ở bên tai mẹ chồng nói hồi lâu, mới kéo bà ra ngoài. Cửa phòng đóng lại, dưới ngọn đèn lờ mờ, chỉ còn lại hai người Sách Thiệu cùng Cù Triết.
Cù Triết cởi bỏ tất cả dây thừng trên người Sách Thiệu, Sách Thiệu đứng lên động động tay chân, đột nhiên nâng tay cho ngay Cù Triết một quyền, “Cái này xem như tôi trả lại mấy cái tát ban nãy của mẹ anh.” Nói xong, xoay người đi thẳng ra cửa.
Cù Triết từ phía sau kéo Sách Thiệu lại, “Em không biết đây là đâu sao? Em tưởng em có thể dễ dàng đi như vậy sao?”
Sách Thiệu xoay người, lạnh lùng nhìn hắn, “Nói như vậy, là anh với mẹ anh cấu kết muốn dạy dỗ tôi sao?”
“A Thiệu.” Cù Triết vội mở miệng, “Em hiểu chuyện trong này của nhà anh anh chưa bao giờ tham dự, những người bên ngoài đó căn bản cũng không có khả năng nghe anh. Anh hôm trước cùng mẹ về là muốn giải thích với nhà cậu. Anh không ngờ mẹ sẽ…”
“Anh không ngờ mẹ anh sẽ trăm phương ngàn kế xuống tay với tôi thật sao?” Sách Thiệu giương mắt, im lặng nhìn Cù Triết, “Cù Triết, anh từ trước đến nay cũng biết mẹ anh là hạng người gì, anh cũng luôn biết bà ta sẽ làm ra chuyện gì, nhưng anh cũng chưa từng có gan đối mặt, càng không có gan đối nghịch bà ta.”
“A Thiệu, bà là mẹ anh!” Cù Triết đau thương nói.
“Bà ta là mẹ anh, không phải mẹ tôi.” Sách Thiệu dùng sức hất tay Cù Triết, “Tôi bây giờ cứ muốn đi, bằng không anh cứ nhìn bọn họ đánh chết tôi.”
Cù Triết trầm mặc hai giây, đột nhiên mở miệng, “Em là muốn đi tìm cái tên họ An kia sao?”
Sách Thiệu nhanh chóng nâng tay, một phát bắt được cổ tay Cù Triết, “An Đức bây giờ ở đâu? Các người ném một mình anh ta ở trong núi sao?”
Cổ tay Cù Triết bị Sách Thiệu niết đến đau, hắn nâng mắt nhìn Sách Thiệu, hồi lâu mới mở miệng, “Em thật sự yêu thích hắn? Em bởi vì hắn, mới không hòa hảo cùng anh?”
Sách Thiệu buông, “Cù Triết con mẹ nó anh có biết đó là một mạng người không, anh có biết hay không, nếu không có anh ta, tôi đã bị người mẹ ruột kia của anh giết chết ở trong núi không? Tôi cho anh biết, nếu An Đức xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không để cả nhà các người yên!”
Cù Triết quay lưng đi, nửa ngày mới mở miệng, “Anh biết hắn bây giờ thế nào, mạng của hắn xem như là ở trong tay anh. Em muốn cứu hắn, nhất định phải đồng ý, quay về bên anh thử một lần nữa.”
Sách Thiệu ngẩn người, đột nhiên ngửa đầu cười ha hả, nước mắt theo tiếng cười chảy ra, không ngừng chảy đến miệng vết thương, một cơn đau buốt. Y đưa tay chỉ vào Cù Triết, “Lúc trước là anh bất chấp tình cảm ngày xưa của chúng ta, chết sống cần gia đình mình, muốn kết hôn cùng một ả đàn bà, bây giờ, anh lại dùng một mạng người để uy hiếp tôi hoà thuận với anh? Cù Triết anh còn có thể ghê gớm thêm chút nữa không? Hai người chúng ta đã ầm ĩ đến nước này, anh không thể giữ lại cho tôi chút ký ức tốt đẹp cuối cùng sao?”
Cù Triết cắn môi, “A Thiệu, anh biết bây giờ em hận anh, nhưng, anh chỉ muốn một cơ hội, chỉ cần em quay về bên anh, anh sẽ từ từ chứng minh với em, anh thật lòng thích em, anh cho tới bây giờ cũng chưa từng quên em, anh chỉ muốn cùng em một lần nữa bắt đầu.”
Sách Thiệu nâng mắt nhìn hắn, nhìn không chớp mắt, sau một lúc lâu, y đột nhiên chầm chậm cong khóe môi, ý cười tràn ra trên mặt, sau đó đưa tay mở khoá kéo chiếc áo lông loang lổ vết máu, cởi áo lông xuống, tháo từng nút từng nút áo sơmi, “Cù Triết anh không phải muốn một cơ hội sao? Bây giờ tôi cho anh, tôi để anh lên giường với tôi một lần nữa, nếu sau lúc ăn nằm, tôi vẫn không muốn một lần nữa bắt đầu với anh, con mẹ nó anh sau này mãi mãi biến mất khỏi thế giới của Sách Nhị gia tôi.”