Hai người dạo qua thành nhỏ một vòng, tùy tiện ăn chút gì, trở về khách sạn. Định đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm mai hai người cùng nhau lên núi đi tảo mộ.
Đây là lần đầu tiên Sách Thiệu không cùng Sách Trí đi tảo mộ, y không biết điều này có ý nghĩa thế nào không, nhưng thời gian này, y cũng không muốn một mình lên núi.
Hai người tắm rửa xong, nằm trên giường, chỉ chừa một chiếc đèn lờ mờ đầu giường. Sách Thiệu hơi tựa vào người An Đức, nhiệt độ cơ thể đối phương làm cho y cảm thấy hết sức thoải mái. Cứ như vậy tựa vào nhau, khép hờ mắt, lười biếng không muốn nói chuyện.
Hai người im lặng nằm, không khí lại hòa hợp vô cùng. Đột nhiên có tiếng chuông vang lên, phá vỡ không khí này. Sách Thiệu miễn cưỡng mở mắt, thấy An Đức hơi nhỏm dậy từ đầu giường cầm điện thoại qua, tên Sách Trí chớp chớp trên màn hình, Sách Thiệu nháy nháy mắt, nhận điện thoại.
Bên kia điện thoại truyền tới một giọng trẻ con non nớt, “Cậu út, làm gì á?”
“Diệp Tiểu Miêu, lúc này không ngoan ngoãn ngủ, gọi điện thoại cái gì.” Sách Thiệu chống tay ngồi dậy, trong thanh âm cũng mang theo buồn ngủ.
Thanh âm Diệp Tiểu Miêu có chút tủi thân, “Còn tưởng Cậu út sẽ nhớ, ba ba nói gọi điện thoại quá sớm sẽ quấy rầy hai người, nói hai người giờ mới có thể rãnh.”
Thanh âm Diệp Tiểu Miêu làm cho tâm Sách Thiệu cũng mềm xuống, “hôm nay ngồi xe một buổi sáng, hơi mệt. Mấy ngày nay ngoan không, Diệp Tiểu Miêu?”
“Đương nhiên ngoan nhá. Ba ba nói, Cậu út không ở nhà, không quấy không phá, ngoan nhiều lắm.” Diệp Tiểu Miêu dùng giọng điệu khờ dại hồn nhiên vô tri trả lời, “Cậu út, Đông Bắc chơi vui không? Có gấu ngựa (狗熊) không?”
“Vui a, ở đây không chỉ có gấu ngựa, còn có thể trượt tuyết, trên đường còn thường xuyên sẽ có cáo bắc cực (雪狐)a hoẵng (狍子) a, chạy tới chạy lui.” Sách Thiệu khẽ nhếch môi, mang theo ý cười, “Vốn đang định mang gấu ngựa về cho con, ai biết có thể ngoan đến đó không!”
“Có thể, đương nhiên có thể.” Diệp Tiểu Miêu dù sao tâm trí vẫn còn con nít, nghiêm túc mà sốt ruột đối điện thoại nói, “Cậu út, bảo đảm ngoan, nhất định phải dẫn gấu ngựa về được không!”
Sách Thiệu đối điện thoại cười không ngừng, không đợi trả lời, bên kia điện thoại đã đổi một thanh âm, “Xem ra lần này trở về gặt hái không ít a, nếu đáp ứng thằng bé nhất định phải làm được.”
Sách Thiệu im lặng, nửa ngày mới trả lời, “Sách Trí nhớ hồi còn nhỏ lừa gạt thế nào không?”
Sách đại gia nghiêm túc mà chuyên tâm trả lời, “Không nhớ rõ.”
Sách Thiệu phát hiện toàn bộ đạo lý chỗ Sách Trí cũng sẽ không thông, y trầm mặc một chút, sau đó chuyển đề tài, “Bọn em đã đến trấn Vân Dĩ, sáng ngày mai đi tảo mộ, có cái gì muốn cùng hai người họ nói không, có thể thay mặt chuyển lời.”
“Không có, nhưng, có chuyện cần nói.” Sách Trí nói đến đây, hình như là đứng dậy ra phòng, Sách Thiệu nghe được thanh âm giày da giẫm đá cẩm thạch dưới đất, một lát sau, Sách Trí mới tiếp tục nói, “Ngày hôm sau sau khi hai đứa trở về, mẹ vị tình cũ kia cũng mua ngay vé máy bay về trấn Vân Dĩ, chỉ sợ còn đến sớm hơn hai đứa một ngày đấy.”
Sách Thiệu hừ nhẹ một tiếng, “Bả quay về nhà bả, còn phải đặc biệt đi vấn an bả sao?”
“Cùng Cù Triết hiểu tận gốc rễ nhiều năm như vậy, nhà bọn họ đang làm gì, mẹ nó là dạng gì, không biết sao? Làm hại anh ruột bả ngồi tù xứ người, tưởng bả sẽ dễ dàng bỏ qua sao?” thanh âm Sách Trí có một chút nghiêm túc, mặc dù Sách Thiệu cảm thấy anh luôn luôn là giọng điệu này.
Sách Thiệu và An Đức liếc nhau một cái, ngoài bất mãn cười cười, “Nhà bọn họ chẳng qua là mở cái thành giải trí (Entertainment City), có chút mạch cùng tài lực cũng chỉ giới hạn ở trấn Vân Dĩ, chẳng lẻ còn sợ bả sao?”
“Nếu lần này là cùng trở về đương nhiên không sợ. Thành giải trí nhà bọn họ mở ở trấn Vân Dĩ nhiều năm như vậy, vẫn đứng vững không ngã, tưởng chỉ dễ dàng như vậy sao? Ngày mai cùng An Đức đi tảo mộ xong lập tức trở về. Luôn có cảm giác, bả đã biết tin tức đặc biệt trở về, vì trả thù.” Sách Trí đột nhiên giảm thấp thanh âm xuống, “Trấn Vân Dĩ hiện đối hai đứa mà nói, đã thành đất khách, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, chỗ đó không yên tâm.”
Sách Thiệu khẽ thở dài một cái, “Được rồi, đã biết. Ngày mai tảo mộ xong bọn em về ngay.”
“Được rồi, cứ như vậy đi.” Sách Trí nói xong, thì cúp điện thoại, chỉ còn lại Sách Thiệu đối với âm bận lăng lăng ngẩn người.
Nửa ngày Sách Thiệu phục hồi tinh thần lại, ném điện thoại qua một bên, hướng An Đức cười cười, “Cảm thấy lá gan Sách Trí càng ngày càng nhỏ, lúc trước anh ấy một mình lang bạt H thị xa lạ, không thấy anh ấy sợ hãi, bây giờ trở về quê nhà, anh ấy ngược lại sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng mà anh ấy nói thật có lý, người đàn bà kia chưa bao giờ là dễ dãi, nghĩ bả trước kia ở H thị có thể tìm được mạch đưa tiền cho Diệp Thần, bản lĩnh ếch ngồi đáy giếng.”
An Đức giúp y dịch dịch mền, “Nếu nói như vậy, sớm ngày mai chúng ta đi tảo mộ, sau đó thì lập tức trở về S thị đi, coi như vì để cho Sách Trí an tâm.”
Sách Thiệu xoay người lại, tổ vào lòng An Đức, “Được. Dù sao nơi này, cũng không có cái gì có thể lưu luyến.”
Sáng sớm hôm sau, hai người đã sớm, thu dọn một chút ra ngoài. Sách Thiệu nói là đi tảo mộ, nhưng cái gì cũng không mang, vừa không theo phong tục địa phương mang vàng mã đồ cúng gì đó, cũng không mang hoa, chỉ là tay không, đối mặt kinh ngạc của An Đức, y cũng chỉ khẽ cười một cái, “Mỗi lần tảo mộ với Sách Trí đều như vậy, thật ra cũng chỉ là đi thăm bọn họ, nói cho họ biết bọn tôi sống tốt lắm.”
Bởi vì còn tính là cuối thu, chỉ rơi một trận tuyết, tuyết đọng trên núi cũng không tính dày, hai người rất nhẹ nhàng lên núi. Năm cha mẹ Sách Thiệu qua đời, nghĩa trang cũng không phổ biến như thế, bạn bè anh em hai họ giúp sắp xếp hậu sự, an táng hai người họ trên ngọn núi, mỗi lần đến thăm họ mặc dù tốn chút sức lực, nhưng cũng cảm thấy, để họ rời xa ồn ào đông đúc phiền phức.
Núi hai người đi không cao, nhưng rừng cây dày đặc, thời chiến, còn có không biết bao nhiêu bậc tiên liệt anh hùng từng ở đây cùng địch đẫm máu chiến đấu anh dũng. Rừng rậm núi sâu, nếu không phải bản địa trưởng thành, mò mẫm quanh ngọn núi, rất dễ dàng lạc đường.
Không biết đã đi bao lâu, Sách Thiệu đột nhiên nâng ngón tay chỉ chỉ phía trước, mấy cây tùng làm thành vùng, có thể rất rõ ràng nhìn thấy một ngôi mộ, phía trên phủ tuyết trắng.
Sách Thiệu rủ mi mắt, chầm chậm đi tới, không nói một lời trực tiếp quỳ xuống, tiếp theo thì dập đầu lạy ba cái, sau đó từ từ đứng lên, phủi sạch tuyết trên tấm bia, khẽ cười cười, “Con về rồi.”
“Sách Trí năm nay không rãnh, anh ấy kêu con về đây thăm hai người.” Sách Thiệu cúi thấp đầu, trên mặt hơi hơi mang theo ý cười, “Anh ấy rốt cục tìm được con dâu cho hai người, nhưng mà là nam. Được rồi, cha, biết người sẽ mất hứng. Nhưng người ta là một kiểm sát trưởng, cam tâm tình nguyện theo Sách Trí sống cả đời, có y bồi anh ấy, để anh ấy không phải một mình, có y thay hai người chăm sóc anh ấy, hai người còn gì lo lắng đây?”
An Đức lặng lẽ đứng phía sau Sách Thiệu, nghe Sách Thiệu dùng giọng điệu êm ái chưa từng có nói chuyện với mộ bia, giống như chỉ là một đứa bé chưa trưởng thành, làm nũng với cha mẹ y.
“Cũng tạm a, có y chăm sóc. Sách Trí này không đáng tin, nhưng đối xử không phải là như vậy sao, miệm cứng lòng mềm. Lớn như vậy rồi, hai người yên tâm đi.” tay Sách Thiệu khoác lên bia mộ lạnh băng, An Đức từ sườn mặt nhìn qua, gần như có thể thấy vành mắt đỏ của y.
An Đức đưa tay phủ lên vai y, vừa muốn nói chuyện, Sách Thiệu đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm rừng cây phía sau An Đức, nhíu mi, “Bên trong có.”
An Đức lặng đi một chút, mặc dù anh không phải hiểu rõ nơi này, nhưng cũng biết, hiện ngọn núi sớm đã không có thú săn, không có gì có thể nhàn rỗi chạy đến ngọn núi chứ, anh quay đầu, ngay sau đó, thì nhìn thấy mấy người từ trong rừng cây đi ra, cầm trong tay, rõ ràng cho thấy một ít dụng cụ quản chế.
Mấy thằng mặc áo khoác ngoài màu xanh quân đội kiểu cũ, trên đầu đội mũ, đeo khẩu trang, nhìn không thấy mặt, lộ ra đôi mắt không mang theo nhiệt độ gì, “Là Sách Thiệu đi, cũng biết bọn tao là gì, thành thật để bọn tao đánh một trận, bọn tao trở về cũng dễ ăn nói. Chuyện của bọn tao cũng chỉ là người giúp đỡ, trút giận mà thôi, không cần giết.”
Sách Thiệu nhìn anh một cái, đột nhiên kéo tay An Đức qua, giảm thấp thanh âm xuống nói, “Chạy mau.”
Đám này rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, trong rừng rậm núi sâu này, thực cùng đám này xung đột, hai người bọn họ tuyệt đối chiếm không được lợi. Coi như đám này không hạ độc thủ với hai người bọn họ, chỉ cần đánh bọn họ bất tỉnh ném nơi này, kết cục của hai người bọn họ cũng rất dễ dàng giống như vứt xác hoang dã.
Hai người nắm chặt tay liều mạng chạy về phía trước, chỉ cần từ đây xuống núi, dưới chân núi sẽ có người, đám này cũng không dám động thủ nữa.
An Đức cho tới bây giờ chưa từng nghĩ Sách Thiệu thân thể gầy yếu thế lại có năng lượng lớn như vậy, hai người lảo đảo chạy trong đống tuyết, nghe thấy đám phía sau gần như lập tức đuổi theo ngay. Từng đi núi cũng biết, xuống núi kỳ thật mệt hơn lên, nhất là hiện trên núi còn có tuyết, dưới chân thỉnh thoảng thì trơn trợt.
Cách chân núi càng ngày càng gần, Sách Thiệu chạy về phía trước, quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, dường như bọn chúng thả chậm cước bộ, không định đuổi theo, y vừa phân tâm dưới chân trơn trợt, liền ngã xuống. An Đức nắm tay y, cũng bị kéo ngã, té xuống cùng Sách Thiệu. Hai người đều mất đi trọng tâm, lăn xuống phía chân núi, tốc độ ngược lại nhanh hơn chạy không ít.
Sách Thiệu vừa lăn xuống, theo bản năng nghĩ, thằng cha ngốc An Đức này, vậy mà không biết buông tay.
Hai người ngã thẳng tới một cái dốc thoải mới ngừng lại được, An Đức té phía trước Sách Thiệu, nặng nề đụng vào một thân cây phía trước, Sách Thiệu đụng vào người anh, tiếp theo thì nghe thấy một tiếng kêu đau của An Đức.