Thấy hành động của ông cụ Cố, Tần Hiểu Nhiên trợn tròn mắt.
Ông cụ Cố có thân phận thế nào!
Đây là người dậm chân một cái là có thể làm Đông Giang chấn động.
Dù là thị trưởng thành phố Đông Giang, khi gặp ông cụ Cố thì cũng phải gọi một tiếng “ông Cố”.
Tại Đông Giang, có thể khiến ông cụ cố cúi đầu, e là chẳng có ai!
Nhưng hiện tại, Tần Hiểu Nhiên lại thấy ông ấy cúi đầu với mình.
Tần Hiểu Nhiên hoài nghi mình bị ảo giác.
Mình có tài đức gì mà có thể khiến ông Cố khom lưng với mình.
Về ý nghĩ ông cụ Cố cúi đầu với Hứa Thanh Tân, Tần Hiểu Nhiên hoàn toàn không nghĩ tới.
Trong ấn tượng của cô, Hứa Thanh Tân là kẻ yếu đuối vô dụng, sao có thể quen nhân vật hàng đầu của Đông Giang thế này.
Hơn nữa, ngày thường Hứa Thanh Tân cũng chỉ ở nhà, trừ ra chợ mua đồ ăn, quen mấy bà bán hàng thì làm gì còn mối quan hệ nào.
Kết quả Tần Hiểu Nhiên lại theo bản năng cảm thấy người này đang khom lưng cúi đầu với mình.
Khi Tần Hiểu Nhiên vẫn không biết nên ứng phó thế nào thì thấy Hứa Thanh Tân kế bên tiến lên hai bước, vươn tay đỡ ông cụ Cố.
“Ông cụ, ông làm thế là đang khó xử tôi đấy, có gì cứ nói chuyện đàng hoàng, làm thế này sao được!”
Thấy hành động của Hứa Thanh Tân, Tần Hiểu Nhiên trợn mắt.
Lúc này lửa giận xộc thẳng lên đầu.
Tên vô dụng này, anh điên rồi sao!
Cái gì mà khó xử anh? Trong đầu nghĩ gì thế!
Thân phận của ông Cố là gì, sao ông ấy có thể cúi đầu trước anh?
Trong lòng anh không có chút nhận thức gì về bản thân sao?
Anh đúng là dám nghĩ đó!
Nếu ông Cố nổi cơn tam bành, giận cá chém thớt nhà họ Tần, thế thì phải làm sao?
Tần Hiểu Nhiên sốt ruột, định lên tiếng răn dạy Hứa Thanh Tân nhưng lại thấy ông Cố nắm lấy tay anh.
Ông Cố chân thành nói: “Phải rồi! phải rồi! Là do tôi lo lắng cháu gái nên sơ suất với ân nhân, tôi rất xấu hổ!”
Hứa Thanh Tân lắc đầu: “Ông nói quá lời, tôi chỉ tiện tay mà thôi, không thể nhận lễ nặng như thế”.
Ông Cố xua tay, biết ơn nói: “Ân nhân, cậu khoan dung hào phóng nên chỉ là tiện tay nhưng đối với gia đình của lão già này, cậu không chỉ cứu cháu gái tôi mà có ơn tái sinh tôi!”
Gia tộc Cố thị có gia sản khổng lồ nhưng nhánh của ông Cố chỉ còn một cháu gái là Cố Ngọc Thiến.
Tình cảm hai ông cháu thân thiết sâu đậm, ông Cố không dám tưởng tượng, nếu cháu gái xảy ra chuyện gì, mình sẽ sống tiếp một mình thế nào, làm sao dám gặp con trai, con dâu dưới Suối Vàng.
Hứa Thanh Tân còn định nói gì thì đã nghe Tần Hiểu Nhiên lên tiếng: “Chuyện này... Hứa Thanh Tân, anh thật sự đã cứu cô Cố sao?”
Hứa Thanh Tân nhún vai: “Chỉ là vô tình thấy thôi, anh không thể làm lơ!”
Ông Cố tiếp lời: “Nhờ cậu đây ra tay giúp đỡ, bằng không Thiến nhi nhà tôi có lẽ sẽ rơi vào cảnh nguy hiểm! Cô gái, tôi nên xưng hô thế nào, tôi thấy cô có chút quen mắt!”
Nghe ông Cố hỏi, trong lòng Tần Hiểu Nhiên dâng lên mười mặt trời, sáng lạn vô cùng.
Đồng thời sự khiếp sợ và cảm giác hạnh phúc ùa tới vây lấy cô.
Không ngờ Hứa Thanh Tân lại cứu cô chiêu nhà họ Cố!
Người anh hùng làm cả Đông Giang hâm mộ lại là chồng mình.
Từ lúc kết hôn tới nay, lần đầu tiên Tần Hiểu Nhiên nghĩ tới thân phận của Hứa Thanh Tân, đầu tiên nghĩ anh là chồng mình, không phải ở rể!
Tần Hiểu Nhiên cố gắng kiềm nén sự kích động: “Ông Cố, ông nội tôi là Tần Hạc Khanh, vài năm trước tôi từng có vinh hạnh theo ông nội tới viếng thăm ông!”
sai
Nghe thấy tên Tần Hạc Khanh, ông Cố nhướng mày: “À, là cháu gái của Hạc Khanh so? Hoá ra là người quen. Hạc Khanh là người tài năng, đáng tiếc!”, dứt lời, ông ấy tiếc hận lắc đầu.
Nghĩ tới ông nội, sắc mặt Tần Hiểu Nhiên trở nên tối tăm.
Thấy lôi ra chuyện buồn cả Tần Hiểu Nhiên, Hứa Thanh Tân nhíu mày nói: “Ông Cố, vợ tôi còn chưa khoẻ, cần tĩnh dưỡng, nếu không có chuyện gì, hay là tạm thời thế này đã!”
Ông Cố có chút hổ thẹn: “Xấu hổ quá, là do tôi thất lễ! Đã vậy thì tôi không làm phiền nữa nhưng ngày mai tôi có tổ chức tiệc cảm ơn tại Hoàng Triều, mong ân nhân dẫn theo người nhà tham gia!”
Nghe được lời mời của ông Cố, Tần Hiểu Nhiên hưng phấn.
Có thể ngồi ăn chung bàn với ông Cố, hơn nữa còn là gặp riêng...
Giương mắt khắp Đông Giang, có mấy ai được vinh dự này!
Hơn nữa, trong lòng Tần Hiểu Nhiên cũng biết, ơn nghĩa Hứa Thanh Tân cứu cô chiêu nhà họ Cố, ông Cố sẽ không chỉ cảm tạ bằng một bữa tiệc đâu.
Một bữa cơm đủ để đàm phán thành công rất nhiều việc.
Nhờ vậy, địa vị của cô ở nhà họ Tần cũng sẽ không khó xử như thế nữa.
Tần Hiểu Nhiên càng nghĩ càng kích động, Hứa Thanh Tân bên cạnh lại có chút không vui.
Khách sạn Hoàng Triều?
Đây là nơi làm Tần Hiểu Nhiên tức giận, ông già này nói gì không được, sao lại nhắc tới nơi quỷ đó!
Dẫn theo Tần Hiểu Nhiên tới Hoàng Triều ăn cơm, chẳng lẽ là để làm cô ấy nhớ tới cảnh cô ấy xông vào bắt gian sao?
Dù mình bị oan nhưng thêm rắc rối không bằng bớt đi một.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tân lắc đầu: “Ông Cố, ý tốt của ông, tôi nhận nhưng tiệc thì thôi, mấy ngày nay cơ thể của vợ tôi không khoẻ, tôi phải ở cạnh, mong ông Cố thông cảm!”
Hứa Thanh Tân vừa nói xong, Tần Hiểu Nhiên lập tức trợn mắt.
Cô giận điên người, lớn tới tuổi này, lần đầu tiên Tần Hiểu Nhiên có khát vọng đánh người.
Bà đây đã chuẩn bị đồng ý theo kiểu chồng hát vợ khen hay rồi mà anh còn dám từ chối!
Đầu anh bị úng à?
Đây là cơ hội tốt cỡ nào, là cơ hội mà biết bao nhiêu người ở Đông Giang mơ ước?
Anh lại dám từ chối.
Đây là loại khốn kiếp gì thế?
Nếu không phải vì phải chú ý hình tượng và sức ảnh hưởng trước mặt ông Cố, Tần Hiểu Nhiên đã hất ly nước vào mặt Hứa Thanh Tân cho anh tỉnh ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!