Nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của Tần Hiểu Long, hai vợ chồng Triệu Lệ Hà đều nhìn sang hướng đó.
Ngay cả Tần Hiểu Nhiên đang nằm ở trên giường bệnh cũng nóng lòng muốn đứng dậy xem có chuyện gì.
Trong video quay lại cảnh Hứa Thanh Tân nhào tới cứu người.
Nhưng mà bởi vì khoảng cách quá xa cộng với màn hình rung lắc cho nên cơ bản không nhìn rõ khuôn mặt của Hứa Thanh Tân
Nhưng mà dựa vào dáng người cùng với cách ăn mặc, đại khái có thể nhìn ra người đàn ông cứu người ở trong video rất giống Hứa Thanh Tân.
Tần Chí Dũng thuận miệng hỏi: “Hứa Thanh Tân, người trong video này là cậu à?”
Hứa Thanh Tân nhún vai, định nói chuyện thì Triệu Lệ Hà không nhịn được cười châm biếm.
“Ông Tần, ông đừng có đùa, làm sao lại là tên phế vật này được chứ? Nó ngày thường nấu cơm rửa bát quét dọn vệ sinh còn được, mỗi lần bảo lau cửa kính ở bên ngoài còn dọa nó sợ chết khiếp, ông còn mong nó mạo hiểm tính mạng để cứu người hay sao?”
Tần Hiểu Long cũng hùa theo nói: “Đúng thế, bố à, bố dám nghĩ quá! Bố quên lần trước Hứa Thanh Tân chơi nhảy cầu cùng chúng ta rồi sao? Nó sợ đến nỗi cầu nhảy còn không dám đi lên ấy chứ! Còn không bằng phụ nữ như chị con, xem lại thân thủ của người trong video, vừa nhìn đã biết người ta thường hay tập luyện rồi, hai người căn bản không cùng đẳng cấp đâu! Hứa Thanh Tân còn không xứng xách dép cho người ta ý chứ!"
Tần Chí Dũng gật đầu, tán thành nói: “Ai, cũng có lí, bố suy đoán sai rồi”.
Lúc này Tần Hiểu Nhiên cũng nhìn thấy video đang được chia sẻ với tốc độ chóng mặt ở trên mạng xã hội, phát biểu ý kiến: “Chuyện khó nhằn như thế này đừng nói là Hứa Thanh Tân ngay cả huấn luyện viên có kinh nghiệm cũng không chắc có thể thành công, nhưng mà người này cực kì giống với Hứa Thanh Tân mà!”
Tần Hiểu Long giọng điệu khinh thường nói: “Được rồi chị ạ, chị đừng cố lấy mặt mũi cho thằng cha kia nữa, chúng ta là người một nhà, anh ta như thế nào, ai mà chẳng biết chứ, chị còn ảo tưởng cái gì nữa, hôm nay em nói thẳng, nếu chuyện này do anh ta làm, em có thể nhảy từ tầng này xuống!”
Hứa Thanh Tân nghe vậy chỉ cười trong lòng, cười như không cười liếc nhìn Tần Hiểu Long.
Tần Hiểu Long nhìn thấy ánh mắt của Hứa Thanh Tân trong lòng bực bội nói: “Sao nào? Mới nói anh hai câu đã thấy khó chịu rồi hả? Khó chịu thì anh cút ra khỏi nhà chúng tôi đi! Đừng có quên thân phận của anh! Thằng ở rể ạ!”
Triệu Lệ Hà mặt lạnh lùng nói: “Họ Hứa kia, bản thân mày vô năng còn không cho người ta nói nữa à? Nhìn xem người ở trong video rồi tự nhìn lại bản thân mình như thằng phế vật xem, nghĩ đến là thấy bực mình”.
Tần Chí Dũng cũng bảo vệ con trai nói: “Hứa Thanh Tân, Hiểu Long lâu lắm mới về nhà một lần, mày đừng có chọc nó không vui, nếu không thì tao không tha cho mày”.
Tần Hiểu Long đắc ý nói: “Hứa Thanh Tân, anh cũng đừng trách tại sao chúng tôi xem thường anh, nói thật tôi không biết anh đang nghĩ gì nữa? Nếu đổi lại là tôi, năm đó bản thân khỏe mạnh dẻo dai làm gì chẳng được, sao lại đến ở rể nhà người ta chứ?”
Hứa Thanh Tân nhíu mày, đang muốn phản bác lại mấy câu thì nghe thấy tiếng của Tần Hiểu Nhiên: “Được rồi, đừng ai nói gì nữa, con muốn nghỉ ngơi một lát, mọi người về đi”.
Tần Hiểu Long trợn mắt, nghe thấy âm thanh thông báo tiền đã chuyển vào tài khoản ở trên điện thoại liền bực mình xua tay nói: “Được thôi, bố mẹ, đúng lúc con đang vội quay lại trường học, con đi trước nha”.
Tần Chí Dũng và Triệu Lệ Hà nghe vậy vội vàng vây quanh con trai, đưa cậu ta đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn Hứa Thanh Tân và Tần Hiểu Nhiên.
Nhất thời không khí trong phòng có chút xấu hổ.
Hứa Thanh Tân cầm quả táo ở bên cạnh lên vừa gọt vỏ vừa nói: “Chuyện lần trước xảy ra ở trong khách sạn, em thật sự hiểu nhầm rồi, anh hi vọng em có thể cho anh cơ hội giải thích”.
Tần Hiểu Nhiên nhạt nhẽo nói: “Anh cảm thấy cần thiết à?”
Hứa Thanh Tân ngẩn người, đúng thế, cần thiết sao!
Mặc dù Tần Hiểu Nhiên tin vào lời giải thích của anh nhưng chẳng nhẽ cô sẽ vì lí do đấy mà thay đổi nhận định về mình rồi sẽ không li hôn với mình nữa sao?
Đáp án tất nhiên là không.
Băng dày bốn thước không phải chỉ vì một ngày rét, trong hai năm này, ánh mắt Tần Hiểu Nhiên nhìn anh từ thương hại đã biến thành khinh thường.
Ấn tượng về anh ở trong lòng của Tần Hiểu Nhiên chắc không thể thay đổi dễ dàng.
Huống chi với địa vị và ấn tượng của anh trong lòng Tần Hiểu Nhiên, cho dù bản thân có giải thích, chỉ sợ cũng không tin tưởng.
Nghĩ lại, mình thân là một thằng đàn ông nhưng quá thất bại, ngay cả vợ của mình cũng không tin mình.
Hứa Thanh Tân cười khổ thở dài một hơi, đưa quả táo đã gọt xong cho vợ nói: “Cũng đúng, không cần thiết phải giải thích, là anh tự làm chuyện xấu hổ”.
Tần Hiểu Nhiên đón lấy quả táo nhưng mà không ăn, thuận miệng lái sang vấn đề khác: “Tôi hỏi anh, người ở bên trong video vừa nãy rốt cuộc có phải là anh không?”
Hứa Thanh Tân cười nhạt nói: “Em cảm thấy có phải hay không?”
Ánh mắt Tần Hiểu Nhiên ác liệt: “Hứa Thanh Tân, rõ ràng tôi đang hỏi anh, anh nghe cho rõ”.
Hứa Thanh Tân dửng dưng nói: “Trong lòng em có đáp án rồi cơ mà, cho dù anh có nói với em là anh đi nữa, em sẽ tin sao?”
Tần Hiểu Nhiên phản bác: “Tôi tin hay không là việc của tôi, nhưng tôi vô cùng không hài lòng thái độ của anh!”
Hứa Thanh Tân gật đầu, nghiêm túc nói: “Được, anh nói cho em biết, người đấy chính là anh, người là do anh cứu đấy”.
Tần Hiểu Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Hừ, vô vị thật! Đầu tôi hỏng rồi mới hỏi anh vấn đề này!”
Quả nhiên, cô ấy không tin lời anh nói, dù sao cô cũng không thể tưởng tượng nổi một kẻ hèn nhát kém cỏi như Hứa Thanh Tân lại có thể hành động anh hùng như vậy.
Hơn nữa động tác nguy hiểm, độ khó cao như thế, Hứa Thanh Tân tuyệt đối không thể hoàn thành được.
Hứa Thanh Tân im lặng, trong mắt ảm đạm hơn một chút.
Tần Hiểu Nhiên để quả táo vào trong cái đĩa bên cạnh, trong mắt tràn trề thất vọng.
“Hứa Thanh Tân, anh có biết, ngay từ đầu tôi không hề coi thường anh, ngược lại còn từng ảo tưởng về anh”.
“Nhưng sự thật chứng minh là tôi quá ngây thơ, hành động của anh trong hai năm qua làm tôi cực kì thất vọng”.
“Anh có thể không có tiền, không có năng lực nhưng là một người đàn ông, anh thậm chí không có chí tiến thủ”.
“Tôi phải công nhận rằng anh rất giỏi nấu cơm, giặt quần áo, làm việc nhà nhưng là một người đàn ông, anh không cảm thấy anh là kẻ thất bại sao? Người đàn ông của Tần Hiểu Nhiên tôi làm sao có thể nhu nhược vô dụng, cam chịu thấp kém người ta một bậc chứ?”
“Đến cả chuyện ngoại tình, anh cũng không có can đảm thừa nhận, người như thế, cũng tính là đàn ông sao?”
“Thật đấy, ở cùng với một người như vậy, tôi thà cô độc cả đời”.
“Anh yên tâm, dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng, sau khi ly hôn, tôi sẽ bồi thường một khoản tiền”.
“Hi vọng sau này anh có thể....”
Tần Hiểu Nhiên còn chưa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó cảnh cửa bị đẩy ra.
“Xin chào, tôi là Tôn Thọ Sơn - viện trưởng bệnh viện này, có thể làm phiền hai người một chút không?”
“Mời vào!”. Nghe thấy viện trưởng đến thăm, Tần Hiểu Nhiên mở miệng khách sáo mời khách vào phòng.
Rất nhanh vài người cùng đi vào, trong đó có ông cục Cố - người mà Hứa Thanh Tân vừa mới gặp.
Là người cầm lái gia tộc họ Cố, Cố thị là gia tộc bậc nhất ở Đông Giang, địa vị của ông Cố trong giới kinh doanh ở Đông Giang đặc biệt cao, Tần Hiểu Nhiên đương nhiên nhận ra ông Cố.
Tần Hiểu Nhiên đang muốn đứng dậy chào hỏi ông Cố, liền nhìn thấy ông ấy đột nhiên bước lên trước một bước làm một ra hành động khiến mọi người kinh ngạc.
“Ân nhân, tôi cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi, xin nhận của tôi một lạy!”
Nói xong, ông Cỗ lễ độ cung kính cúi người hành lễ.
Chương 8: Tôi muốn mượn một chút tiền
Thấy hành động của ông cụ Cố, Tần Hiểu Nhiên trợn tròn mắt.
Ông cụ Cố có thân phận thế nào!
Đây là người dậm chân một cái là có thể làm Đông Giang chấn động.
Dù là thị trưởng thành phố Đông Giang, khi gặp ông cụ Cố thì cũng phải gọi một tiếng “ông Cố”.
Tại Đông Giang, có thể khiến ông cụ cố cúi đầu, e là chẳng có ai!
Nhưng hiện tại, Tần Hiểu Nhiên lại thấy ông ấy cúi đầu với mình.
Tần Hiểu Nhiên hoài nghi mình bị ảo giác.
Mình có tài đức gì mà có thể khiến ông Cố khom lưng với mình.
Về ý nghĩ ông cụ Cố cúi đầu với Hứa Thanh Tân, Tần Hiểu Nhiên hoàn toàn không nghĩ tới.
Trong ấn tượng của cô, Hứa Thanh Tân là kẻ yếu đuối vô dụng, sao có thể quen nhân vật hàng đầu của Đông Giang thế này.
Hơn nữa, ngày thường Hứa Thanh Tân cũng chỉ ở nhà, trừ ra chợ mua đồ ăn, quen mấy bà bán hàng thì làm gì còn mối quan hệ nào.
Kết quả Tần Hiểu Nhiên lại theo bản năng cảm thấy người này đang khom lưng cúi đầu với mình.
Khi Tần Hiểu Nhiên vẫn không biết nên ứng phó thế nào thì thấy Hứa Thanh Tân kế bên tiến lên hai bước, vươn tay đỡ ông cụ Cố.
“Ông cụ, ông làm thế là đang khó xử tôi đấy, có gì cứ nói chuyện đàng hoàng, làm thế này sao được!”
Thấy hành động của Hứa Thanh Tân, Tần Hiểu Nhiên trợn mắt.
Lúc này lửa giận xộc thẳng lên đầu.
Tên vô dụng này, anh điên rồi sao!
Cái gì mà khó xử anh? Trong đầu nghĩ gì thế!
Thân phận của ông Cố là gì, sao ông ấy có thể cúi đầu trước anh?
Trong lòng anh không có chút nhận thức gì về bản thân sao?
Anh đúng là dám nghĩ đó!
Nếu ông Cố nổi cơn tam bành, giận cá chém thớt nhà họ Tần, thế thì phải làm sao?
Tần Hiểu Nhiên sốt ruột, định lên tiếng răn dạy Hứa Thanh Tân nhưng lại thấy ông Cố nắm lấy tay anh.
Ông Cố chân thành nói: “Phải rồi! phải rồi! Là do tôi lo lắng cháu gái nên sơ suất với ân nhân, tôi rất xấu hổ!”
Hứa Thanh Tân lắc đầu: “Ông nói quá lời, tôi chỉ tiện tay mà thôi, không thể nhận lễ nặng như thế”.
Ông Cố xua tay, biết ơn nói: “Ân nhân, cậu khoan dung hào phóng nên chỉ là tiện tay nhưng đối với gia đình của lão già này, cậu không chỉ cứu cháu gái tôi mà có ơn tái sinh tôi!”
Gia tộc Cố thị có gia sản khổng lồ nhưng nhánh của ông Cố chỉ còn một cháu gái là Cố Ngọc Thiến.
Tình cảm hai ông cháu thân thiết sâu đậm, ông Cố không dám tưởng tượng, nếu cháu gái xảy ra chuyện gì, mình sẽ sống tiếp một mình thế nào, làm sao dám gặp con trai, con dâu dưới Suối Vàng.
Hứa Thanh Tân còn định nói gì thì đã nghe Tần Hiểu Nhiên lên tiếng: “Chuyện này... Hứa Thanh Tân, anh thật sự đã cứu cô Cố sao?”
Hứa Thanh Tân nhún vai: “Chỉ là vô tình thấy thôi, anh không thể làm lơ!”
Ông Cố tiếp lời: “Nhờ cậu đây ra tay giúp đỡ, bằng không Thiến nhi nhà tôi có lẽ sẽ rơi vào cảnh nguy hiểm! Cô gái, tôi nên xưng hô thế nào, tôi thấy cô có chút quen mắt!”
Nghe ông Cố hỏi, trong lòng Tần Hiểu Nhiên dâng lên mười mặt trời, sáng lạn vô cùng.
Đồng thời sự khiếp sợ và cảm giác hạnh phúc ùa tới vây lấy cô.
Không ngờ Hứa Thanh Tân lại cứu cô chiêu nhà họ Cố!
Người anh hùng làm cả Đông Giang hâm mộ lại là chồng mình.
Từ lúc kết hôn tới nay, lần đầu tiên Tần Hiểu Nhiên nghĩ tới thân phận của Hứa Thanh Tân, đầu tiên nghĩ anh là chồng mình, không phải ở rể!
Tần Hiểu Nhiên cố gắng kiềm nén sự kích động: “Ông Cố, ông nội tôi là Tần Hạc Khanh, vài năm trước tôi từng có vinh hạnh theo ông nội tới viếng thăm ông!”
sai
Nghe thấy tên Tần Hạc Khanh, ông Cố nhướng mày: “À, là cháu gái của Hạc Khanh so? Hoá ra là người quen. Hạc Khanh là người tài năng, đáng tiếc!”, dứt lời, ông ấy tiếc hận lắc đầu.
Nghĩ tới ông nội, sắc mặt Tần Hiểu Nhiên trở nên tối tăm.
Thấy lôi ra chuyện buồn cả Tần Hiểu Nhiên, Hứa Thanh Tân nhíu mày nói: “Ông Cố, vợ tôi còn chưa khoẻ, cần tĩnh dưỡng, nếu không có chuyện gì, hay là tạm thời thế này đã!”
Ông Cố có chút hổ thẹn: “Xấu hổ quá, là do tôi thất lễ! Đã vậy thì tôi không làm phiền nữa nhưng ngày mai tôi có tổ chức tiệc cảm ơn tại Hoàng Triều, mong ân nhân dẫn theo người nhà tham gia!”
Nghe được lời mời của ông Cố, Tần Hiểu Nhiên hưng phấn.
Có thể ngồi ăn chung bàn với ông Cố, hơn nữa còn là gặp riêng...
Giương mắt khắp Đông Giang, có mấy ai được vinh dự này!
Hơn nữa, trong lòng Tần Hiểu Nhiên cũng biết, ơn nghĩa Hứa Thanh Tân cứu cô chiêu nhà họ Cố, ông Cố sẽ không chỉ cảm tạ bằng một bữa tiệc đâu.
Một bữa cơm đủ để đàm phán thành công rất nhiều việc.
Nhờ vậy, địa vị của cô ở nhà họ Tần cũng sẽ không khó xử như thế nữa.
Tần Hiểu Nhiên càng nghĩ càng kích động, Hứa Thanh Tân bên cạnh lại có chút không vui.
Khách sạn Hoàng Triều?
Đây là nơi làm Tần Hiểu Nhiên tức giận, ông già này nói gì không được, sao lại nhắc tới nơi quỷ đó!
Dẫn theo Tần Hiểu Nhiên tới Hoàng Triều ăn cơm, chẳng lẽ là để làm cô ấy nhớ tới cảnh cô ấy xông vào bắt gian sao?
Dù mình bị oan nhưng thêm rắc rối không bằng bớt đi một.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tân lắc đầu: “Ông Cố, ý tốt của ông, tôi nhận nhưng tiệc thì thôi, mấy ngày nay cơ thể của vợ tôi không khoẻ, tôi phải ở cạnh, mong ông Cố thông cảm!”
Hứa Thanh Tân vừa nói xong, Tần Hiểu Nhiên lập tức trợn mắt.
Cô giận điên người, lớn tới tuổi này, lần đầu tiên Tần Hiểu Nhiên có khát vọng đánh người.
Bà đây đã chuẩn bị đồng ý theo kiểu chồng hát vợ khen hay rồi mà anh còn dám từ chối!
Đầu anh bị úng à?
Đây là cơ hội tốt cỡ nào, là cơ hội mà biết bao nhiêu người ở Đông Giang mơ ước?
Anh lại dám từ chối.
Đây là loại khốn kiếp gì thế?
Nếu không phải vì phải chú ý hình tượng và sức ảnh hưởng trước mặt ông Cố, Tần Hiểu Nhiên đã hất ly nước vào mặt Hứa Thanh Tân cho anh tỉnh ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!