Nghe Hứa Thanh Tân nói, trong lòng Tần Hiểu Nhiên kinh ngạc vạn phần.
Kết hôn đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nghe Hứa Thanh Tân chủ động nói ra hai từ ‘li hôn’.
Tần Hiểu Nhiên lạnh lùng nói: “Hừ, từ lúc nào mà anh có quyền thay tôi quyết định vậy hả?”
Triệu Lệ Hà còn cau mày lạnh lùng đáp lại: “Đúng đó, đừng bảo tên phế vật nhà mày còn nhung nhớ con tiểu tam đó nhé? Muốn bảo Hiểu Nhiên nhanh chóng li hôn với mày để mày có thể thoải mái theo đuổi cuộc sống mới chứ gì? Mày đừng hòng! Tao nói cho mày biết, mày muốn nhanh chóng li hôn cũng được, năm ngoái mẹ mày đổ bệnh nằm viện, Hiểu Nhiên đã cho mày vay ba trăm ngàn tệ phải không? Đừng cho rằng che giấu thì tao không biết! Hừ, mày hãy trả lại khoản tiền đó, tao sẽ lập tức giục Hiểu Nhiên li hôn! Tác thành cho đôi dã uyên ương các người”.
Tần Hiểu Nhiên khẽ cau mày nói: “Mẹ, mẹ nói tầm bậy gì vậy! Dù sao anh ấy cũng là chồng con, mẹ anh ấy cũng là mẹ của con, mẹ anh ấy bị bệnh, con có thể ngó lơ được sao?”
“Hiểu Nhiên, con điên rồi sao? Đó là ba trăm ngàn tệ, không phải ba mươi tệ. Có được số tiền đó, con làm gì mà không được? Em trai con đã biết bao nhiêu lần nói muốn đổi chiếc xe khác rồi? Người làm chị như con sao lại không để tâm đến chuyện này, coi trọng người ngoài hơn người nhà!”
“Mẹ, xe của Hiểu Long mới đi được hai năm, vả lại nó còn chưa tốt nghiệp, mẹ còn chiều nó như vậy…”
“Được thôi! Hừ, ai cũng đều nói con gái là hướng ra ngoài, câu này quả không sai! Uổng công mẹ vừa nghe tin con phát bệnh liền vội vã bỏ cả ván mạt chược chạy tới, coi như mẹ đã hiểu ra tất cả, con nhóc chết tiệt này con cũng là một con sói mắt trắng, tức chết mẹ rồi!”
Nói xong, Triệu Lệ Hà đứng dậy xách túi muốn rời đi.
Tần Chí Dũng kéo Triệu Lệ Hà lại thuyết phục: “Lệ Hà, bà đây là muốn làm cái gì vậy? Con còn đang phải truyền nước đấy”.
“Hừ, truyền nước mà còn không quên chọc tức tôi, người ngoài còn thân thiết hơn cả anh em trong nhà sao? Ông nói có tức hay không? Bớt nói mấy lời vô nghĩa lại, ông có đi hay không! Ông không đi thì tôi tự đi!”
Triệu Lệ Hà hất tay Tần Chí Dũng rồi bước ra ngoài.
Tần Chí Dũng bối rối nói: “Hiểu Nhiên, xem tình hình của con cũng đã ổn định rồi, con cũng biết tính tình của mẹ con rồi đấy, khi tức giận sẽ luôn làm ra những việc hồ đồ, bố đi coi bà ấy trước đây!”
“Được rồi bố, bố mau đi đi, con không sao”.
Tuy nói ra một cách thản nhiên, nhưng trong mắt Tần Hiểu Nhiên lại có chút mất mát, tất cả đã bị Hứa Thanh Tân quan sát thấy.
Tần Chí Dũng quay người định rời đi, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Triệu Lệ Hà quay trở lại.
Vẻ tức giận trên mặt bà ta đã biến mất từ lâu, lúc này, trên khuôn mặt Triệu Lệ Hà ngập tràn ý cười, cười đến ngọt ngào, thật khó tin rằng con gái bà ta vẫn còn đang nằm viện.
Triệu Lệ Hà không đến một mình, phía sau bà ta là một người đàn ông mập mạp với phong cách ăn mặc kiểu hip-hop đi cùng.
Đây là em trai của Tần Hiểu Nhiên- Tần Hiểu Long, là con trai cưng nhà bọn họ.
Nói cậu ta là một nhóc mập, không phải bởi vì cậu ta còn nhỏ, mà là vì cậu ta rất lùn.
Chiều cao của cậu ta chỉ khoảng một mét sáu lăm, nhưng lại nặng tới hai trăm hai mươi cân.
So với vóc dáng thon thả, cao hơn một mét bảy, nặng chỉ chín mươi tám cân của Tần Hiểu Nhiên, thậm chí Hứa Thanh Tân còn cảm thấy hai người này không phải chị em cùng một mẹ.
“Chị! Nghe mẹ nói chị vừa phát bệnh có phải không? Chị là trụ cột trong nhà, nếu chị ngã xuống, nhà chúng ta biết phải sống ra sao đây. Chị phải kiên cường lên!”
Tần Hiểu Long vừa nhai kẹo cao su vừa nói, còn không quên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
Triệu Lệ Hà theo sau nói: “Hiểu Long vừa nghe tin con phát bệnh liền chạy tới, còn xin nghỉ cả buổi học ngày hôm nay. Vào thời điểm quan trọng cũng chỉ có người nhà làm chỗ dựa của con thôi, đúng không?”
Hứa Thanh Tân cười mỉa mai trong lòng.
Tần Hiểu Long từ nhỏ đã không chịu học hành, suốt ngày lo đánh lộn gây sự, nghe nói hồi còn học cấp ba, cậu ta đã có một ‘hành động vẻ vang’- đó là làm cho một bạn gái có thai.
May mắn là nhà họ Tần làm trong ngành giáo dục, việc chi tiền tìm kiếm mối quan hệ đã giúp cậu ta vào được một trường đại học địa phương ở Đông Giang, năm nay đã là sinh viên cuối cấp rồi.
Đã hai năm kể từ khi tới ở rể nhà họ Tần, ngoại trừ việc vòi tiền của gia đình, Hứa Thanh Tân căn bản chưa từng thấy Tần Hiểu Long về nhà.
Ngay cả trong ngày cưới của Hứa Thanh Tân và Tần Hiểu Nhiên, sau khi nhận được hầu bao dày cộm, Tần Hiểu Long cũng biến mất trong nháy mắt.
Loại người như vậy, có thể coi là “đáng tin cậy” sao?
Điều khiến Hứa Thanh Tân khinh thường nhất là hiện tại anh đã lấy lại thị lực, vừa rồi anh thấy rõ ràng nội dung tin nhắn trả lời trên điện thoại di động của Tần Hiểu Long.
“Cục “zàng” đợi anh một chút, anh sẽ lấy được tiền ngay thôi, hôm nay nhất định sẽ mua cho em một chiếc váy mới. Không phải chỉ đáng giá mười ngàn tệ thôi sao, chuyện nhỏ!”
Mười ngàn tệ một bộ lại là chuyện nhỏ? Tên này thật hào phóng.
Chẳng trách thằng nhóc này thay phụ nữ như thay áo, có ai lại không thích một cậu ấm nhà giàu ngốc nghếch nhưng có nhiều tiền đây?
Tần Hiểu Nhiên cố nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp: “Cảm ơn Hiểu Long đã quan tâm, chị không sao, truyền nước xong có thể xuất viện được rồi”.
Tần Hiểu Long cà lơ cà phất gật đầu nói: “Ò, vậy thì tốt, em còn việc cần giải quyết ở câu lạc bộ của trường, nếu chị không sao rồi, vậy em đi trước đây. À đúng rồi, mẹ, cho con thêm ít tiền đi, dạo này hơi kẹt”.
Tần Chí Dũng nghe thấy liền nói: “Không phải cuối tuần trước mới đưa cho con mười ngàn tệ sao, con…”
“Ai ya bố à, chẳng phải còn hai ngày nữa là sinh nhật lần thứ tám mươi của bà nội hai sao? Con đã chọn được quà tặng cho bà nội hai, mười ngàn tệ không đủ nên con mượn thêm một ít”.
Triệu Lệ Hà trợn mắt nhìn Tần Chí Dũng nói: “Coi bộ dạng của ông kìa, chúng ta chỉ có một đứa con trai, không tiêu tiền cho nó thì còn cho ai? Không lẽ cho tình nhân của ông à? Hơn nữa, con trai tôi không phải xin để mua quà cho mẹ hai của ông sao! Nếu ông có bản lĩnh thì đừng để nó tặng!”
Tần Chí Dũng nghe xong cũng không nói gì nữa.
Bà nội hai trong miệng Tần Hiểu Long là vợ của ông cụ Tần, người đứng đầu nhà họ Tần hiện nay.
Còn ông ta là thành viên đời thứ hai không được coi trọng, làm sao dám nói năng xằng bậy?
Triệu Lệ Hà chuyển tiền cho Tần Hiểu Long, Tần Hiểu Long nói: “Đúng rồi, mẹ, con vừa nghe nói có người đã nhảy lầu ở bệnh viện An Thọ, có phải không? Nghe nói là cô chiêu của tập đoàn Cố thị, thật hay giả vậy mẹ?”
Triệu Lệ Hà gật đầu: “Chuyện này mẹ cũng có nghe rồi, vừa rồi quá ồn ào nên mẹ ra ngoài hỏi, hình như là được ai đó cứu rồi”.
Tần Hiểu Long vô cùng xúc động: “Chậc chậc, số của người này quá tốt rồi, cứu được cô chiêu của tập đoàn Cố thị, đây là một ơn nghĩa rất lớn, ông Cố nhất định sẽ hậu tạ anh ta”.
Tập đoàn Cố thị là một trong những gia tộc nổi tiếng hàng đầu ở Đông Giang, là sản nghiệp của nhà họ Cố.
Địa vị của nhà họ Cố ở Đông Giang, không phải là điều mà nhà họ Tần có thể sánh được, huống chi nhà họ lại là đời thứ hai không được coi trọng của nhà họ Tần.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!