“Oa! Siêu nhân!”
“Trời ạ, tuyệt quá!”
“Anh hùng, là anh hùng!”
Hành động này của Hứa Thanh Tân được những người vây xem khen ngợi không hết lời.
Ông lão lại càng kích động đến mức không nói nên lời.
Đang lúc mọi người ở đây cho rằng chuyện này đã kết thúc thuận lợi thì ống thoát nước kia phát ra âm thanh giòn vang, nó không thể chịu nổi sức nặng của hai người, vỡ ra trong nháy mắt.
Những người vây xem lại kinh ngạc cảm thán một lần nữa.
Trong tiếng kêu sợ hãi, Hứa Thanh Tân và Cố Ngọc Thiến song song rơi xuống.
Trước khi rơi xuống đất, Hứa Thanh Tân không hoang mang, anh dùng sức ném Cố Ngọc Thiến lên phía trên, đổi thành anh rơi xuống trước.
Ở dưới đất đã có nhân viên y tế và quần chúng đến vây xem, bọn họ đã dọn sẵn nệm giường các thứ để chống sốc, tuy rằng không hiệu quả như nệm cứu sinh chuyên nghiệp, nhưng cũng đã giảm được một phần lực.
Hứa Thanh Tân rơi xuống đất trước, ngay sau đó Cố Ngọc Thiến cũng rơi lên trên người anh.
Hứa Thanh Tân theo bản năng duỗi tay đỡ lấy Cố Ngọc Thiến, trong nháy mắt cảm thấy bên trên tay phải có cái gì đó mềm mại.
Sau khi qua cơn kinh hoàng thất thố thì Cố Ngọc Thiến phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện bàn tay của Hứa Thanh Tân đang để ở chỗ nào đó ở trước người của mình.
Cố Ngọc Thiến lập tức đỏ mặt, cắn môi, nhanh chóng đứng dậy, tránh khỏi tư thế ôm nhau với Hứa Thanh Tân.
Ông cụ Cố kích động đi đến quan tâm Cố Ngọc Thiến, dẫu sao bản thân Cố Ngọc Thiến cũng là con gái, sau khi sống sót khỏi tai nạn, sự căng thẳng trong cô ấy bỗng vỡ tan, gọi một tiếng “ông nội”, rồi lập tức ôm lấy ông cụ Cố mà bật khóc.
Trong đám người lộn xộn, Hứa Thanh Tân yên lặng rời đi không một tiếng động.
Chờ đến khi người của nhà họ Cố nhớ đến chuyện phải cảm tạ Hứa Thanh Tân, thì làm gì còn tìm được bóng dáng của Hứa Thanh Tân?
Đến phía bên ngoài phòng bệnh của Tần Hiểu Nhiên, Hứa Thanh Tân nghe được tiếng ồn ào từ bên trong phòng bệnh truyền ra.
“Hiểu Nhiên, lần này nhất định con phải ly hôn với nó! Loại chuyện lừa dối này có lần đầu nhất định sẽ có lần thứ bai, con đừng có nuông chiều nó. Đừng lo, sau khi ly hôn, mẹ sẽ tìm cho con một người tốt ngay lập tức”.
“Lệ Hà, bệnh của Hiểu Nhiên còn chưa hết, cứ như vậy mà ly hôn, lỡ đâu Hiểu Nhiên tái phát bệnh lại thì làm sao?”, Tần Chí Dũng lo lắng hỏi.
Triệu Lệ Hà không đồng tình nói: “Hừ, cho nó tiền không phải là được rồi à, với cái tên quỷ nghèo đó, tôi không tin nó có thể không khuất phục trước tiền? Dù sao cũng lấy có chút máu, làm gì mà chết được!”
“Nhưng mà…”
Không đợi Tần Chí Dũng nói thêm cái gì nữa, Triệu Lệ Hà trực tiếp cắt ngang lời của ông ta.
“Nhưng mà cái rắm, Tần Chí Dũng, tôi cảnh cáo ông, ông đã đủ hèn nhát rồi! Từ khi ông cụ đi rồi, ông hoàn toàn không có quyền lên tiếng trong nhà họ Tần, bà đây không thể trông cậy được vào ông, nếu không thì tôi cũng không để con gái mình biến thành người giống tôi, thậm chí còn sống chẳng bằng tôi!”
Sau khi nổi trận lôi đình với Tần Chí Dũng xong, Triệu Lệ Hà lại tiếp tục tính toán chuyện của mình.
“Tôi thấy đứa nhỏ của nhà họ Hồ kia cũng không tồi, chẳng những nhà có của, mà bản thân còn là du học sinh quay về, hơn nữa còn rất chân thành với Hiểu Nhiên, là kẻ si tình! Nếu Hiểu Nhiên theo thằng bé, cả đời này nhất định sẽ hạnh phúc!”
Nghe được mẹ đang chuẩn bị sắp xếp cuộc hôn nhân tiếp theo cho mình trong khi bản thân vẫn còn chưa ly hôn, Tần Hiểu Nhiên cảm thấy vô cùng phiền lòng.
Cái này mà gọi là chuẩn bị cái gì? Chưa có ly hôn mà đã chuẩn bị tái hôn à? Tạm không nói đến việc có đạo đức hay không.
Đó là chuyện đời cô, không phải là nên tìm bạn đời theo mong muốn của cô hay sao?
Bản thân mình đã có một cuộc hôn nhân thất bại, chẳng lẽ còn muốn để cho người khác sắp xếp nửa đời còn lại luôn hay sao?
“Mẹ, con hy vọng hai người đừng nhúng tay vào chuyện của con nữa! Chuyện con có ly hôn hay không, kết hôn với ai, mong cả hai để con tự quyết định cho mình”.
“Hiểu Nhiên, sao con có thể nói như vậy được? Không phải là mẹ đang suy nghĩ cho hạnh phúc của con à? Lúc trước con và tên vô dụng Hứa Thanh Tân kia kết hôn, vốn dĩ mẹ đã không vui rồi, nhưng mẹ không cãi lại quyết định của ông con được, mẹ đành phải thỏa hiệp, an ủi bản thân rằng kết hôn với người thành thật chất phác, cả đời bình an cũng coi như là không tồi! Kết quả ra sao? Thằng ăn bám kia còn dám cắm sừng con?”
Tần Hiểu Nhiên nghe thế thì sắc mặt lạnh lùng, không nói chuyện nữa.
Hứa Thanh Tân đẩy cửa bước vào, Triệu Lệ Hà trợn mắt nói: “Cút đi, ai cho mày bước vào đây? Mày còn mặt mũi để đối mặt với Hiểu Nhiên à? Nếu tao là mày, tao đã tìm một khối đậu hũ đâm chết cho rồi”.
Tần Chí Dũng cũng lạnh lùng trừng mắt nhìn Hứa Thanh Tân
Hứa Thanh Tân nhàn nhạt nói: “Nói sao đi nữa, con cũng là chồng của Hiểu Nhiên, quan tâm…”
Triệu Lệ Hà tiến hai bước đến trước mặt Hứa Thanh Tân, nói: “Chồng? Hừ, sắp không phải rồi, chờ ngày mai đến văn phòng đăng ký kết hôn, tao sẽ bảo Hiểu Nhiên ly hôn với mày!”
“Mẹ, con nói lại lần nữa, chuyện của con, tự con làm chủ! Ly hôn hay không ly hôn, khi nào ly hôn! Là do con quyết định!”, Tần Hiểu Nhiên dứt khoát nói.
Ánh mắt của Hứa Thanh Tân dịu lại, lẽ nào Tần Hiểu Nhiên không muốn ly hôn với anh?
Thế thì hơi phi lý, chắc hẳn Tần Hiểu Nhiên cũng chẳng lưu luyến gì anh! Hay là do ở với nhau lâu ngày nên có tình cảm?
Nhưng mà giữa hai người làm gì có cái “lâu ngày” gì đó.
Từ khi kết hôn đến nay, cả ngày Tần Hiểu Nhiên đều đi sớm về trễ, vội vàng làm việc, thời gian hai người gặp mặt mỗi ngày chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa chuyện quan trọng nhất chính là trong mấy năm nay, hai người bọn họ còn chưa ngủ với nhau nữa.
Huống chi hiện tại cô còn hiểu lầm rằng anh đang ngoại tình, trong lòng lưu luyến anh mới là lạ đó!
Rất nhanh sau đó, Hứa Thanh Tân đã bỏ cái ý nghĩ vớ vẩn này đi.
Đôi mắt của Hứa Thanh Tân xẹt qua cái bình truyền dịch ở gần đó, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Lúc trước bác sĩ đã từng nói, bởi vì thể chất đặc thù, sau khi hiến máu quá độ, Hứa Thanh Tân sẽ trải qua ba tháng cực kỳ nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, anh nghĩ có lẽ là sự thiện lương trong bản năng của Tần Hiểu Nhiên mà thôi.
“Cái gì? Hiểu Nhiên con điên rồi! Loại đàn ông khốn nạn như vậy, không ly hôn thì con còn muốn giữ lại ăn Tết à? Có phải con muốn mẹ tức chết đúng không? Con nói xem, cậu ta vô dụng cũng thôi, vậy mà còn cắm sừng con? Chuyện này mà truyền ra, sao mẹ còn mặt mũi gặp bạn bè thân thích đây hả? Mẹ nói con biết, mẹ không gánh nổi đâu!”
Nói rồi, mắt của Triệu Lệ Hà đỏ lên, bà ta lau vài giọt nước mắt chảy ra.
Nhìn thấy Triệu Lệ Hà khóc, Tần Hiểu Nhiên bất đắc dĩ thở dài: “Mẹ, mẹ đừng khóc mà! Con không có nói là con sẽ không ly hôn, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi, mẹ yên tâm, con nghe lời mẹ, con chắc chắn sẽ ly hôn với anh ấy!”
Lúc này, Triệu Lệ Hà mới vui vẻ trở lại, thế nhưng bà ta vẫn còn bất mãn: “Hừ, nếu muốn ly hôn thì phải quyết định ngay lập tức. Kịp thời giảm thiểu tổn thất, đạo lý này chắc không cần mẹ dạy, con cũng hiểu mà đúng không?”
Ánh mắt của Tần Hiểu Nhiên kiên định hơn bao giờ hết: “Mẹ, con đã quyết định rồi! Ba tháng sau con sẽ ly hôn với anh ấy, mẹ cũng không cần phải nói thêm nữa”.
“Cái gì? Ba tháng? Hiểu Nhiên, đừng nói con còn nhớ đến vụ giai đoạn nguy hiểm sau khi hiến máu gì đó nhé? Chó má! Nó đối xử với con như thế, con còn để ý sự sống chết của nó làm gì?”
Tần Chí Dũng ở một bên cũng hùa theo, nói: “Đúng đó Hiểu Nhiên, cái loại người này mà con còn cảm thấy đáng thương sao? Con đã tận tình tận nghĩa rồi, chuyện này con không có sai, là do cậu ta ngoại tình trước!”
Sắc mặt của Tần Hiểu Nhiên bình tĩnh: “Con không có thương hại anh ta, là con lo lắng nếu anh ta thật sự gặp chuyện gì bất trắc, về sau nếu con muốn truyền máu, chẳng phải rất khó tìm được người cùng nhóm máu hay sao? Con chỉ là lo cho mạng sống của mình, nghĩ cho bản thân mà thôi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!