Đương nhiên Hứa Thanh Tân sẽ không để bà ta làm được.
Anh nhẹ nhàng giơ tay ra bắt lấy cổ tay của Triệu Lệ Hà.
“Mẹ, mẹ muốn đánh con thì còn rất nhiều cơ hội, mẹ mau nói con biết rốt cuộc Hiểu Nhiên thế nào rồi?”
Tần Chí Dũng thấp giọng nói: “Đúng đó Lệ Hà, nhanh chóng để thằng nhóc này đi rút máu cho Hiểu Nhiên đi. Có chuyện gì thì một lát nữa rồi hẵng nói”.
Ngay sau đó, Hứa Thanh Tân được một y tá đưa đi lấy máu.
Loại tình huống này cũng không phải là Hứa Thanh Tân mới gặp lần đầu, mà là đã gặp nhiều lần rồi.
Tần Hiểu Nhiên và Hứa Thanh Tân đều có cùng nhóm máu hiếm, nghe nói trên đời này số người thuộc nhóm máu này còn chưa đến được hai mươi người.
Lúc trước cũng là nhờ cơ duyên trùng hợp, sau khi Tần Hiểu Nhiên phát bệnh thì Hứa Thanh Tân hiến máu cho cô, lúc đó mới gặp lại Tần Hiểu Nhiên một lần nữa.
Hứa Thanh Tân có thể ở rể Tần gia, phần lớn nguyên nhân là nhờ lúc trước ông nội của Tần Hiểu Nhiên đã cho phép Hứa Thanh Tân truyền máu cho Tần Hiểu Nhiên trong thời khắc mấu chốt.
Trong lòng Hứa Thanh Tân đã biết rõ chuyện này, nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện, ngay cả những lần Tần Hiểu Nhiên phát bệnh, Hứa Thanh Tân cũng đều hiến vượt số lượng máu an toàn của một người bình thường.
Đến lúc Hứa Thanh Tân lấy máu xong quay lại, Triệu Lệ Hà vẫn còn lải nhải chỉ trích Tần Chí Dũng là đồ vô năng, phế vật
Nhìn Hứa Thanh Tân đi sang đây, lửa đạn của Triệu Lệ Hà tức khắc dời hướng sang anh.
“Hứa Thanh Tân, mày mau lết qua đây cho tao! Mày dám làm bại hoại nề nếp của gia đình bọn tao, hôm nay bà đây mà không đánh chết mày là không được mà!”
“Mẹ! Thật sự không phải như mẹ nghĩ đâu, trong chuyện này có hiểu lầm, mẹ nghe con giải thích đã”.
“Tao khinh! Da mặt mày cũng dày thật đó, bắt tận giường rồi mà mày vẫn còn không thừa nhận!”
Tần Chí Dũng xấu hổ kéo kéo Triệu Lệ Hà một chút, nói: “Việc xấu trong nhà cũng không thể phô ra cho người ngoài biết được! Về nhà rồi hẵng xử lý nó”.
Triệu Lệ Hà trừng mắt nhìn Tần Chí Dũng một cái, nói: “Hừ, muốn việc xấu không phô ra bên ngoài ấy hả? Ông đi chuyển sang một phòng bệnh VIP cách âm đi, không phải sẽ không phô ra bên ngoài à? Ông đi đi. Cái đồ phế vật”.
Tần Chí Dũng không thể chịu được chỉ đành cúi đầu.
Có lời nhắc nhở của Tần Chí Dũng, tuy rằng ngoài miệng Triệu Lệ Hà vẫn không buông tha cho anh, nhưng cũng đã thu liễm lại không ít, bực bội liếc Hứa Thanh Tân một cái, nói: “Hừ, mày chờ đó, về rồi bà đây sẽ dạy dỗ mày một trận!”
Vừa dứt lời, cửa phòng cấp cứu được mở ra, nhân viên y tế đẩy Tần Hiểu Nhiên đang truyền dịch ra ngoài, dời đến phòng bệnh bình thường.
Vợ chồng Triệu Lệ Hà vội vàng chạy đến, giọng nói nhu hoà nhẹ nhàng quan tâm hỏi thăm Tần Hiểu Nhiên.
Hứa Thanh Tân vừa định đi theo, Triệu Lệ Hà đã trừng mắt, nói: “Mày còn đến làm cái gì, còn muốn chọc giận Hiểu Nhiên nữa à! Còn không mau cút đi làm thủ tục liên quan”.
Bệnh của Tần Hiểu Nhiên là bệnh bẩm sinh, mỗi năm gần như đều sẽ phát tác một hai lần, lúc trước không có nguồn máu tương thích, nên gần như mỗi lần phát bệnh đều là cửu tử nhất sinh.
Sau này có kho máu di động là Hứa Thanh Tân, vấn đề của Tần Hiểu Nhiên cũng dễ dàng giải quyết, chỉ cần truyền máu là được.
Vì thế tình hình trước mắt cũng không quá nghiêm trọng nữa, dựa theo kinh nghiệm trước đây, sau khi truyền máu thì chỉ cần truyền thêm hai bình thuốc tĩnh mạch, về nhà chăm sóc mấy ngày là đã gần như khoẻ mạnh.
Hứa Thanh Tân kế thừa truyền thừa Cửu Dương Đế Tôn, anh tinh thông y thuật, lúc này cũng nhìn ra tạm thời Tần Hiểu Nhiên cũng không có gì quá đáng ngại, vì thế cũng không lại gần cô, xoay người chạy lên chạy xuống làm các thủ tục liên quan.
Trước khi Tần Hiểu Nhiên nằm viện đã đóng tiền trước, chỉ đang chờ làm thủ tục là xong, vì thế sau khi Hứa Thanh Tân làm việc của mình rồi thì nhanh chóng rời đi.
Đang lúc chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên có một trận ồn ào gào thét truyền đến
“Nhìn kìa, có người muốn nhảy lầu”.
“Cái gì mà nhảy lầu, con bé kia hình như bị người ta bắt cóc!”
“Trời ơi, là thật đó! Mau báo cảnh sát đi!”
“Mau đi cứu người đi”.
“Tìm mấy cái khăn trải giường đến!”
Ngay sau đó, đã có mấy nhân viên y tá cầm theo một đống chăn đệm xông ra bên ngoài.
Hứa Thanh Tân khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, sau đó vẫn theo mọi người ra bên ngoài.
Đứng ở trong khuôn viên bệnh viện nhìn lên trên, ở rìa sân thượng của tòa nhà bệnh viện, có một cô gái đang mặc trang phục bệnh nhân bị một người đàn ông mặc tây trang bắt cóc, đứng ở chỗ bức tường thấp bao quanh nóc nhà.
Người đàn ông mặc tây trang cầm một con dao gọt hoa quả trên tay, gương mặt dữ tợn, còn gương mặt của cô gái kia đầy vẻ hoảng sợ.
Nhưng vào lúc này, có một chiếc Bentley chạy vào trong bệnh viện, có mấy người mặc quần áo ngay ngắn lao ra từ bên trong xe.
Ông lão đi đầu trong đám người đó chen vào bên trong đám người, la lớn: “Tên Triệu Việt khốn nạn, nếu cậu dám làm tổn thương một sợi lông của Thiến Nhi, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!”
Người đàn ông mặc tây trang trên sân thượng nghe vậy thì lập tức cười ha ha, trong giọng cười có thể nghe được sự điên cuồng.
“Ha ha, lão Cố, chúng ta đã đến nước này rồi, ông cảm thấy lời uy hiếp của ông còn có tác dụng với tôi à? Còn mấy người nữa, đừng có mà đến đây, nếu mà ai dám tiến lên một bước, tôi sẽ ôm con bé này nhảy từ trên đây xuống”.
Nhân viên bảo vệ đang trên mái nhà bệnh viện nghe thấy vậy đành phải dừng bước, không dám tiến lên phía trước một bước nào nữa.
Nghe được lời này của Triệu Việt, ông lão cố nén hận thù ở trong lòng xuống, kiên nhẫn nói: “Triệu Việt, đừng có làm chuyện ngu ngốc, cậu vẫn còn trẻ, trên đất chỗ nào mà không có cỏ, cậu hà tất phải như thế? Ngày tháng sau này của cậu vẫn còn rất dài đúng không?”
“Hừ, lão Cố, lời ông nói còn dễ nghe hơn hát nữa! Năm xưa chuyện liên hôn chính là do tự ông định ra! Bây giờ thấy nhà họ Triệu bọn tôi nghèo túng nên lão già không biết xấu hổ là ông muốn bội ước đúng không! Làm gì có chuyện dễ dàng như thế hả? Hôm nay tôi phải nhảy xuống chỗ này với Thiến Nhi, để cho tất cả mọi người ở trong thành phố Đông Giang nhìn thấy bộ mặt thật của tập đoàn Cố thị!”
Nghe được lời của Triệu Việt, phía dưới lầu truyền lên âm thanh ồ lên.
Tập đoàn Cố thị chính là tập đoàn nổi danh ở thành phố Giang Đông, nói như vậy, cô gái bị bắt cóc ở trên lầu kia, chính là thiên kim tiểu thư của nhà họ Cố?
Thật sự không ngờ ở bên trong hào môn có nhiều drama như thế.
Cô gái kia bị Triệu Việt bắt cóc lạnh lùng nói: “Triệu Việt, nếu anh có bất mãn cái gì thì cứ nhắm tới tôi, là tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này, chuyện này không hề liên quan đến ông nội của tôi! Tôi không hề thích anh”.
Triệu Việt tức giận nói: “Tôi không quan tâm! Cố Ngọc Thiến, tôi nói cho cô biết, hiện tại đã đến nước này rồi, tôi với cô không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm thì cứ chết cùng ngày cùng tháng cùng năm đi!”
Cố Ngọc Thiến cắn chặt răng, nói: “Cho dù tôi có chết tôi cũng không thích anh, anh nên từ bỏ đi!”
Lúc này, ở đằng xa vang lên âm thanh của còi cảnh sát.
Triệu Việt giống như đã bị dọa sợ, hai mắt đỏ lên, hung tợn nói: “Được, vậy thì cô chết cùng với tôi đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!