Hứa Thanh Tân ngất xỉu thì lại mơ một giấc mơ.
Ở trong mộng, anh trở thành thần tiên, không gì không làm được, có thể hủy thiên diệt địa mà cũng có thể hồi sinh vạn vật.
Vừa nhấc chân lên, núi sụp đất nứt, sông suối chảy ngược, búng tay một cái, vạn vật sinh trưởng, chúng sinh lễ bái.
Điều duy nhất làm anh không thoải mái là mỗi lần bản thân trong mộng ra chiêu thể hiện sức mạnh, cả người đều phát sáng lên, hào quang rạng rỡ, làm cho Hứa Thanh Tân cảm thấy nóng đến sắp không thở nổi.
Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên Hứa Thanh Tân làm là vọt vào nhà vệ sinh, mở vòi hoa sen dùng nước lạnh xối khắp cả người cho sảng khoái.
Tắm nước lạnh cũng làm cho Hứa Thanh Tân tỉnh táo hơn rất nhiều.
Anh phân tích đại khái hoàn cảnh của mình bây giờ.
Đầu tiên, bản thân mình đã bị tên khốn ăn chơi phóng đãng Hồ Kiện kia gài bẫy hãm hại.
Tiếp theo, Tần Hiểu Nhiên – vợ mình, cũng là Đông Giang đệ nhất mỹ nữ, nói muốn ly hôn với mình.
Còn giấc mơ kia nữa, quá mức chân thật.
Nghĩ tới đó, Hứa Thanh Tân nện một quyền lên vách tường bên cạnh.
Bây giờ là lúc nào rồi, còn có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ về giấc mơ hư ảo mờ mịt kia!
Hứa Thanh Tân, mày đúng là một thứ phế vật vô dụng!
Người vợ mày yêu nhất đang đòi ly hôn với mày, vậy mà mày vẫn còn nghĩ tới mấy thứ mơ mộng hão huyền!
“Rầm!”
Một thanh âm chói tai vang lên dọa Hứa Thanh Tân giật mình.
Cái quỷ gì vậy? Động đất à? Căn phòng hình như còn hơi lắc lư một chút!
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Hứa Thanh Tân bị vách tường trước mặt mình thu hút hết mọi sự chú ý.
Lấy chỗ nắm tay anh làm trung tâm, trên vách tường lúc này nứt ra vài khe hở.
Mà nắm tay của anh gần như đã đấm sâu vào vách tường khoảng phân nửa, cảm giác như đang đấm vào một miếng đậu phụ.
Chuyện gì đã xảy ra?
Hay là mình gặp phải công trình kém chất lượng trong lời đồn rồi?
Tòa nhà Hoàng Triều thuộc khách sạn Hoàng Triều được mệnh danh là tòa nhà cao nhất Đông Giang, một dự án như vậy làm sao có thể kém chất lượng đến mức này được?
Việc này nghĩ thế nào cũng cảm thấy không khoa học!
Hứa Thanh Tân nghi ngờ, di chuyển cánh tay tới lui, theo bản năng lại đấm một quyền vào vách tường.
“Ầm ầm ầm!”
Vách tường trước mặt mở rộng, một cái lỗ lớn chừng quả dưa hấu xuất hiện trên bề mặt.
Anh đấm xuyên qua vách tường!
Thậm chí cốt thép bên trong tường đều bị anh đánh gãy, nếu bên trong không phải là thép thì khả năng bức tường này đã sụp lâu rồi.
Hứa Thanh Tân khó có thể tin được cái lỗ đang xuất hiện trước mặt mình, những hình ảnh trong mộng lại lần nữa hiện lên trước mắt anh.
Chẳng lẽ những điều trong mơ đều là sự thật?
Trong mơ, anh được một ông lão tự xưng là tổ tiên của mình, tên gọi là Cửu Dương Đế Tôn dạy dỗ, học được vô số bản lĩnh, chút lực cỏn con này còn chưa thấm vào đâu.
Hứa Thanh Tân chưa kịp nghĩ kỹ, từ đối diện đã nghe thấy một tiếng hô to.
“Ông nhỏ của tôi ơi, làm gì vậy? Đây có phải là nhà ông đâu? Định phá tủ âm tường à? Muốn chết hay sao!”
Hứa Thanh Tân nhìn xuyên qua lỗ thủng sang phòng bên cạnh, thấy đối diện có một người đàn ông đang bọc trong khăn tắm, mặt đầy lửa giận nhìn mình.
Người đàn ông to lớn này thoạt nhìn không phải người lương thiện, bên trái khuôn mặt có một vết sẹo kéo dài từ khóe miệng đến tận mang tai, trông có mấy phần sát khí.
Nhưng dù sao cũng là anh không đúng.
Hứa Thanh Tân khách sáo cười một chút, vừa muốn xin lỗi thì bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái đi vào phòng vệ sinh qua lỗ thủng trên tường.
Người phụ nữ đó vừa sửa sang lại quần áo vừa hỏi: “Làm sao vậy anh Bưu? Làm gì mà tức giận lên thế? Cái tiếng vừa nãy là gì vậy?”
Cũng không phải ai khác lạ mà chính là người phụ nữ phong trần vừa nãy đứng bên cạnh Hứa Thanh Tân.
Nghĩ tới cái bẫy đêm qua và sự xấu hổ vừa rồi, Hứa Thanh Tân lập tức bùng nổ.
Theo bản năng, những cảnh trong mơ và hiện thực như chồng lên nhau.
Một mặt tường nho nhỏ, sao ngăn cản được bổn Đế!
Hứa Thanh Tân xông thẳng sang bên kia vách tường, đánh tới giống như tấm bê tông ngăn cách hai phòng không hề tồn tại.
Cảnh tượng tiếp theo đó làm anh Bưu hoảng thật sự.
Hắn ta trơ mắt nhìn một người giống như thần tiên dễ dàng xuyên qua vách tường, vách tường không thể ngăn cản đối phương một chút nào.
Hứa Thanh Tân dùng hai bước đã vọt tới trước mặt người phụ nữ kia, giơ tay bóp cổ cô ta lên: “Nói, tại sao muốn hại tôi?”
Người phụ nữ có vẻ cũng kinh hãi bởi hình ảnh này, cô ta gian nan hít thở phì phò, nói: “Tôi…. Tôi cũng chưa làm gì! Là anh tự bước vào, sau đó vẫn ngủ đến lúc tự tỉnh. Tôi là bị buộc phải làm vậy, Hồ Kiện ép tôi làm vậy, nếu không tôi sẽ không thể sống được ở Đông Giang. Tôi nói đều là sự thật, xin hãy tha mạng!”
Hứa Thanh Tân lúc này mới hồi phục lại chút tinh thần, vừa nãy mình đã làm cái gì?
Một bức tường bê tông cốt thép? Chính mình vừa mới đâm xuyên qua nó?
Hứa Thanh Tân quay đầu lại nhìn bức tường theo bản năng, trên tường đã có một cái lỗ to.
Thấy Hứa Thanh Tân quay đầu lại, anh Bưu tức khắc luống cuống.
Tên sát tinh dùng một tay đập vỡ bức tường này muốn tẩn mình sao?
Anh Bưu cũng không phải là hạng lưu manh bình thường, đại ca của hắn ta là một trong hai ông vua võ đài ngầm của đất Đông Giang, được xưng là Kẻ Hủy Diệt sàn đấu Chung Chấn Giang.
Chung Chấn Giang trước kia luôn đấu võ phi pháp, năm năm trước, sau khi xuất ngũ trở về, người này đã quét ngang Đông Giang và cướp một nửa địa bàn của ông vua võ đài ngầm Đông Giang khi ấy, trở thành một trong hai kẻ uy danh hiển hách trong thế giới ngầm.
Là một trong những thủ hạ thân tín nhất của Chung Chấn Giang, anh Bưu biết rõ, dù là có mạnh như Chung Chấn Giang đi nữa thì cũng không thể đạt được đến trình độ của Hứa Thanh Tân.
Cái mặt tường kia là xi măng cốt thép đó! Thế mà trong mắt tên kia, nó chẳng khác gì một tờ giấy.
Thậm chí anh Bưu còn nghi ngờ, liệu tên này có phải là người không?
Thấy Hứa Thanh Tân bước tới, anh Bưu mềm nhũn hai chân ngay lập tức, thảm thiết kêu: “Đại ca tha mạng! Là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, việc này tôi không biết gì cả, Hồ Kiện cho tiền nên tôi mới trông coi ở chỗ này để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Nhưng tôi thật sự chưa làm một cái gì!”
Anh Bưu hôm qua chỉ ngó qua ảnh của Hứa Thanh Tân một cái, vừa nãy do quá đột ngột nên mới không nhận ra.
Lúc nãy nghe thấy lời của người phụ nữ kia nói, anh Bưu ngay lập tức nhớ ra.
Thì ra anh chàng này chính là đứa ở rể mà Hồ Kiện muốn đối phó?
Hồ Kiện điên rồi hay là hại chết chính mình?
Hứa Thanh Tân nghe vậy mắt tối đi, hừ, thằng đê tiện Hồ Kiện này tốn không ít công sức để hãm hại mình, hơn nữa còn có cả kế hoạch dự phòng cơ đấy!
Nghĩ vậy, Hứa Thanh Tân buông người phụ nữ kia ra, theo bản năng bước tới chỗ anh Bưu.
Anh Bưu vội vàng lùi về phía sau, hốt hoảng hô to: “Anh…. đừng có tới đây! Có việc gì chúng ta cũng có thể thương lượng!”
Hứa Thanh Tân cũng chẳng muốn làm khó anh Bưu, rốt cuộc thì anh Bưu cũng chỉ nghe theo lệnh của Hồ Kiện tới đối phó với anh.
Nhưng ít nhất cho tới bây giờ, anh Bưu cũng chưa tạo ra thương tổn thực chất gì cho anh.
Hơn nữa, Hứa Thanh Tân vẫn còn đang suy nghĩ về một số điều trong giấc mơ vừa rồi cũng như làm thế nào để giải thích với Tần Hiểu Nhiên, còn có những rắc rối khác.
Anh căn bản không muốn dây dưa với anh Bưu ở chỗ này.
Hứa Thanh Tân lạnh nhạt nói: “Không phải sợ, tôi sẽ không làm gì anh! Nhưng còn chuyện cần anh phải giúp”.