Chương 10: Có người gây chuyện
Tần Hiểu Nhiên nghe thông tin truyền qua trong điện thoại, lập tức mày của cô hơi nhíu lại.
“Phó hiệu trưởng Tề Giang Bằng đâu? Không phải bây giờ anh có trách nhiệm gác trước trường học sao?”
Người trong điện thoại ấp úng nói: “Hiệu trưởng Tần đến đây trước đi ạ, nếu cô đến muộn một chút nữa, tôi sợ mọi chuyện sẽ thành chuyện lớn mất”.
“Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra, nói rõ xem nào!”, Tần Hiểu Nhiên tức giận với thái độ ấp úng của người kia mà quát.
“Thật ra chuyện này không thể dùng hai, ba câu có thể giải thích rõ đâu thưa hiệu trưởng Tần, tốt nhất là cô đến đây sẽ biết thôi. Cô nhanh tới đi”.
Người kia vừa nói xong, không đợi cho Tần Hiểu Nhiên nói tiếp mà cúp máy trước.
Tần Hiểu Nhiên nghe người đó nói như thế nổi trận tam bành, vứt điện thoại sang một bên.
Đám người đó hoàn toàn không quan tâm đến một người hiệu trưởng như cô mà.
Trung học Gia Viễn là trường tư lập nổi tiếng ở thành phố Đông Giang.
Ngôi trường này lễ thuộc vào tập đoàn giáo dục Tần Thị, cũng là sản nghiệp cốt lõi nhất của nhà họ Tần.
Nói đúng hơn, ngôi trường này là cây trụ sản nghiệp cho nhà họ Tần.
Còn Tần Hiểu Nhiên là hiệu trưởng của ngôi trường này.
Nhưng người hiệu trưởng như cô lại không thể quản hết được sự việc xảy ra trong trường học.
Trên vị trí của cô vẫn còn có chủ tịch và tổng giám đốc điều hành các chức danh khác nhau.
Thêm vào đó chức vụ hiệu trưởng cũng chỉ là một trong những quân cờ kiếm tiền cho nhà họ Tần mà thôi.
Hơn thế nữa, trừ nhóm giáo viên ra, đa số những người thuộc dòng họ Tần hay bạn bè của họ đều nhận chức vụ nhàn hạ trong trường.
Trong số đó, có cả đội trưởng nhóm bảo vệ của ngôi trường vừa mới gọi điện thoại cho Tần Hiểu Nhiên kia.
Dù Tần Hiểu Nhiên biết là thế, nhưng cô vẫn rất cố gắng và cẩn thận phấn đấu tiến lên, bởi đây là giang sơn mà ông nội Tần Hạc Khanh đã tranh giành được. Cô không không thể nào trơ mắt nhìn tâm huyết của ông nội mình đổ sông đổ bể được.
Thoáng chốc, Hứa Thanh Tân với Tần Hiểu Nhiên đã vào trung học Gia Viễn.
Tuy Tần Hiểu Nhiên là hiệu trưởng của ngôi trường này, nhưng cô lại lần đầu tiên cùng với Hứa Thanh Tân xuất hiện cùng nhau.
Mà nếu là địa vị hèn mọn của anh ở nhà họ Tần lúc trước, đúng thật sự rất khó nhận được vinh dự như thế.
Lần này, nếu không phải do cơ thể của Tần Hiểu Nhiên yếu đi, cô lo lắng và hoảng loạn đến mức lái xe không được thì Hứa Thanh Tân cũng sẽ không được gọi đến.
Ngay lúc này là thời gian học sinh vào tiết rồi, khi họ đến đã thấy cổng lớn của trường đóng chặt.
Trước cổng trường, có mười mấy người đang đứng ngoài đường chỉ trò, mắng chửi vào trong. Xung quanh họ cũng có rất nhiều người tụm lại, xem chuyện ồn ào.
Người đứng ở trước cổng quá nhiều, vậy nên xe bị chặn không thể chen vào được. Hứa Thanh Tân thấy vậy đành đỗ xe ngay ở cổng trường.
Hứa Thanh Tân cởi dây an toàn ra, định xuống xe lại nghe Tần Hiểu Nhiên lạnh lùng liếc mình nói: “Anh ở lại xe đợi tôi đi!”
Ánh mắt của Hứa Thanh Tân tối đi, nhưng anh đành phải gật đầu nói: “Được rồi vợ, em tự cẩn thận đấy”.
Anh biết Tần Hiểu Nhiên không cho mình đi theo bởi muốn tránh những lời chỉ trỏ, cười nhạo của người thân ruột thịt đầy khắc nghiệt, khiến anh thấy áp lực.
Tần Hiểu Nhiên vừa đến gần cổng trường thì đã tối mặt đi.
Người ta đang đứng trước cổng trường chửi đổng, thế mà đám bảo vệ của ngôi trường này rất rảnh rỗi, không đứng thì ngồi, chẳng hề quan tâm đến chuyện đang xảy ra.
Mẹ nó! Đám khốn nạn này!
Cả một lũ ngồi không ăn bám!
Tần Hiểu Nhiên bước nhanh đến, tiếng chửi ré chói tai lập tức chui vào tai của cô.
“Mẹ nó thằng khốn Tề Giang Bằng, mày cút ra đây cho ông! Mày là thằng lấy tiền nuốt trộng, không làm việc cho người ta”.
“Thằng họ Tề kia, mày đừng nghĩ mày trốn thì bọn tao không có cách lôi đầu mày ra! Ông đây sẽ dẫn người đến đây nói lý lẽ với mày mỗi ngày, còn nữa ông sẽ tố cáo mày lên Sở Khoa học và Giáo dục!”
“Mọi người đến đây nhìn đi, thằng này là phó hiệu trưởng của trung học Gia Viễn thế mà lấy tiền nuốt trộng, không làm việc cho người ta đấy”.
Tề Giang Bằng là phó hiệu trưởng duy nhất của trường trung học Gia Viễn, ngoài ra còn có một thân phận quan trọng khác là cháu rể của ông hai Tần đang nắm quyền gia chủ của dòng họ hiện tại.
Nhân viên bảo vệ trong cổng trường thấy Tần Hiểu Nhiên xuất hiện lập tức thở dài, như trút được gánh nặng.
Người trông như có địa vị cao nhất trong bọn họ lập tức nói: “Này tất cả đừng nói nữa, mọi người nhìn kìa. Người đó là hiệu trưởng trường của bọn tôi, mấy người muốn tố cáo cái gì thì đến nói với hiệu trưởng giải quyết đi!”
Người này vừa dứt lời, những ánh mắt của người gây chuyện xung quanh đã đổ dồn hết về phía Tần Hiểu Nhiên.
Thoáng chốc, Tần Hiểu Nhiên đã bị một đám người bao vây.
Tần Hiểu Nhiên rất bình tĩnh hỏi: “Chào mọi người, tôi là hiệu trưởng Tần Hiểu Nhiên! Tuy tôi không biết mọi người có chuyện gì muốn tố cáo, nhưng tôi kiến nghị mọi người có chuyện gì cũng vào phòng họp rồi từ từ nói thấy được không? Dù sao mọi người đã đứng đây lâu lắm rồi, chắc cũng rất mệt nhỉ”.
Một người phụ nữ dẫn đầu chống nạnh đáp lại Tần Hiểu Nhiên: “Tao nhổ vào này, mày đừng có tưởng bở dụ bọn tao vào đó sao? Tao thấy mày sợ bọn tao làm ầm trước cổng trường sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ngôi trường nên mày muốn lừa bọn tao đi thôi phải không? Bà đây nói cho mày biết, bà không mắc lừa đâu! Nếu trường học của bọn mày dám làm ra chuyện thối tha này, thì đừng sợ bọn này ở đây đòi lại quyền lợi!”
Tần Hiểu Nhiên nghiêm mặt nói: “Bà muốn nhiệt tình đòi quyền lợi như thế thì chúng tôi cũng rất cổ vũ. Nhưng tôi mong bà nói chuyện phải để ý một chút, ít nhất trước khi sự việc chưa xác định rõ ràng thì đừng có đứng trước cổng trung học Gia Viễn chửi bới. Chúng ta có chuyện thì ngồi xuống ăn miếng bánh, uống ly trà rồi từ từ nói được không?”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ kia giả vờ oẹ một cái, rồi nói: “Mày đừng có ra vẻ với tao, trường học của bọn mày dám làm chuyện thiếu đạo đức còn không cho người ta nói sao?”
Tần Hiểu Nhiên nghe đối thế nói thế cũng tức giận và lạnh lùng hơn: “Tôi lặp lại cho bà nghe một lần nữa, trước khi chuyện chưa xác định rõ ràng thì đừng chửi bới trường trung học Gia Viễn của chúng tôi. Hành động này là việc bà phải tự chịu trách nhiệm, dù sao cái tội bịa đặt phỉ báng người khác cũng không phải tội nhỏ!”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cười lạnh, càng nói càng ngang ngược hơn: “Tao khinh! Mày muốn làm gì? Đe dọa cho tao sợ đúng không? Bà đây sợ quá đi, tao cứ nói bọn mày làm chuyện thối tha đấy thì làm sao? Hừ, cái thứ trường học tởm lợm, để có một đứa con gái chưa đủ lông đủ cánh lên làm hiệu trưởng thì tốt được sao? Tao hối hận khi để con trai mình vào đây học, này vị hiệu trưởng xinh đẹp kia ơi, lúc đi học ấy, có ăn mặc lẳng lơ như thế qua lại trước mặt học sinh không? Học sinh nhìn thấy còn có thể học sao?”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ vừa nói dứt câu, những người chung phe lập tức cười ồ lên với ý sâu xa.
Ánh mắt của họ nhìn Tần Hiểu Nhiên càng có vẻ thô tục, có người còn huýt sáo như mấy thằng côn đồ.
Thật ra Tần Hiểu Nhiên vẫn mặc một bộ công sở đúng chuẩn mực mà thôi, nhưng tại dáng người của cô quá hoàn hảo, nên dù có mặc quần áo kín cổng cao tường vẫn có thể thể hiện rõ từng đường cong tinh xảo trên cơ thể. Có thể nói, cô là một giai nhân xinh đẹp trong trường học.
Thêm vào đó, tuy Tần Hiểu Nhiên là hiệu trưởng của trường này nhưng cô không có bằng sư phạm, nên không có nhiệm vụ dạy học và không có cơ hội làm cho học sinh lơ là không học được.
Tần Hiểu Nhiên tức giận đến gân xanh giật giật, nhưng cô vẫn cố gắng đè cơn giận của mình xuống nói: “Xin bà hãy nói lý lẽ một chút, ngừng thốt ra những ngôn từ khó nghe và không có lý lẽ với tôi và trường trung học Gia Viễn của chúng tôi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!