Thành phố Đông Giang.
Khách sạn lớn Hoàng Triều.
Trong một căn phòng, người phụ nữ tầm hai mươi mấy giơ tay đẩy người đàn ông bên cạnh một cái.
“Này, mấy giờ rồi mà còn ngủ, mau dậy đi!”
Người phụ nữ ăn mặc vô cùng mát mẻ, bộ đồ lót như áo tắm hai mảnh làm nổi bật lên thân hình quyến rũ.
Lớp trang điểm trên mặt cô ta vẫn còn dày, rõ ràng đêm qua chưa kịp tẩy trang.
Người đàn ông bật người người dậy, vô thức xin lỗi: “Xin lỗi, anh ngủ quên, em đừng giận, anh đi nấu cơm ngay!”
Nói xong người này trợn to hai mắt.
Anh hoảng hốt nhìn người phụ nữ: “Cô... cô là ai? Đây là đâu?”
“Anh còn vờ vịt gì đó? Người ta hay nói đàn ông xuống giường là lật mặt, anh còn chưa xuống khỏi giường nữa, giả bộ như thế trông giả tạo lắm nhé!”
Giọng điệu người phụ nữ không mấy vui vẻ.
Người đàn ông hoảng sợ: “Rốt cuộc cô là ai? Sao tôi lại ở đây?”
Người phụ nữ quấn quấn lọn tóc, vừa cười vừa nói: “Ơ, coi anh rén kìa! Tôi bị anh sàm sỡ tôi còn chưa nói gì, anh ồn ào chi vậy!”
“Tôi sàm sỡ cô? Nói vớ vẩn, tôi không có, tôi...”
Người đàn ông còn đang định nói gì nữa thì đã bị người phụ nữ gắt lên cắt ngang.
“Bảo tôi nói vớ vẩn à? Biến mẹ anh đi, đừng có tào lao với bà đây nha. Mau lấy ra, bà đây còn bận mối khác!”. Nói xong người phụ nữ xoè bàn tay.
“Cái gì?”, người đàn ông vẫn chẳng hiểu ra sao
Người phụ nữ nói to hơn: “Đừng có giỡn nha ba! Muốn ăn quỵt à? Anh không đi hỏi thăm xem bà đây lăn lộn với ai, chờ đi, tôi gọi người tới xử lý anh!”
Sau đó cô ta vội vàng lấy điện thoại ra bấm gọi.
Nhưng điện thoại chưa kịp kết nội, một tiếng ầm truyền tới, cửa phòng bật tung ra, vài bóng người ào ào lao vào.
Đi đầu là hai cô gái xinh đẹp, gương mặt có nét giống nhau.
Đều là gương mặt trái xoan, nước da trắng nõn như trứng gà mới bóc.
Cô gái cao hơn một chút đang mặc bộ đồng phục văn phòng, phô bày dáng người tinh tế và đường cong quyến rũ.
Đôi chân thon dài được bọc bởi đôi vớ đen bằng tơ, mang đôi giày cao gót màu đen trông càng thêm cao gầy.
Cô gái thấp hơn một chút cũng mang đôi giày giống hệ t, có điều để lộ ra phần cẳng chân trơn mịn.
Đôi mắt hoa đào là nét điểm xuyết thêm cho sự xinh đẹp, có điều phong cách make-up có chút đậm hơn cô cao.
Cơ mà dưới cái nhìn khách qua, so với người phụ nữ phong trần trang điểm loè loẹt, hai người này cũng vẫn đơn giản hơn rất nhiều.
“Má nó, họ Hứa, sao anh dám gây ra cái chuyện bỉ ổi này! Tên khốn nhà anh làm thế không phải đang phụ lòng Hiểu Nhiên sao?”
Kẻ nói chuyện không phải hai cô gái mà là một tên đàn ông diêm dúa theo sau họ.
Lúc hắn nói chuyện, trong đôi mắt loé lên sự vui sướng nhưng nhanh chóng thay đổi thành sự phẫn nộ.
“Tôi không có!”, sau khi vô thức đáp lại, Hứa Thanh Tân nhìn sang cô gái mặc đồ công sở, vội nói: “Vợ ơi, không phải như em nghĩ đâu, nghe anh giải thích!”
Lúc nói, Hứa Thanh Tân hốt hoảng đứng lên tiến về phía phía cô gái mặc đồ công sở nhưng chợt cảm thấy thân dưới lạnh toát.
Anh cúi đầu nhìn thì mới phát hiện mình đang trong tình cảm không mảnh vải che thân, kết quả phải lùi vào trong chăn, mắt thì nhìn sang cô gái đồ công sở.
Cô gái kia nãy giờ lạnh mặt không nói gì, trong đôi mắt là sự băng giá như băng tuyết nghìn năm.
Cô gái còn lại thì nổi giận quát Hứa Thanh Tân: “Giải thích? Tên vô ơn nhà anh, thế này còn cần giải thích gì nữa?”
Hứa Thanh Tân nhìn sang cô gái mặc đồ công sở, khóc lóc nói: “Vợ ơi, em nhất định phải tin anh, không phải như em nghĩ!”
Cô gái mặc đồ công sở dùng giọng lạnh như băng đáp: “Tôi nghĩ cái gì? Hứa Thanh Tân, anh coi tôi là con ngốc sao?”
Hứa Thanh Tân định mở miệng, tên đàn ông diêm dúa đã giành trước: “Đúng đó, anh nghĩ bọn tôi ngu lắm hả? Bắt gian tận giường thế này, anh còn vờ vĩnh gì nữa?”
“Anh có thể kết hôn với Hiểu Nhiên, phải biết đó là phúc phận của anh, tên khốn anh còn không biết quý trọng! Thế mà anh còn làm ra cái chuyện thấp hèn này, ông đây còn cảm thấy tiếc nuối cho Hiểu Nhiên!”
Hứa Thanh Tân khóc lóc, nói không lựa lời: “Vợ ơi, em hiểu lầm anh, anh không làm gì cả! Hôm qua anh uống nhiều quá, không nhớ gì cả, anh...”
Tên diêm dúa hả ngắt lời Hứa Thanh Tân: “Hừ, anh không nhớ gì thì sao có gan nói mình không làm gì?”
Dứt lời, hắn như lơ đãng liếc mắt người phong trần một cái.
Cô ả lập tức tiếp lời: “Hừ, có vẻ mấy người quen biết anh ta? Đã vậy thì phiền thanh toán giùm cái, bao đêm thì một nghìn hai, ba cái bao hết năm mươi, tổng cộng một nghìn hai trăm năm mươi, quét mã hay tiền mặt?”
Ba bao?
Một nghìn hai trăm năm mươi!
Khốn nạn! Anh ta làm chuyện xấu xa mà còn muốn mình trả tiền giùm!
Cô gái mặc đồ công sở siết chặt nắm đấm, ngón tay mới làm móng đâm rách da mà không hay biết.
“Hứa Thanh Tân, anh giỏi lắm! Tôi đã soạn xong đơn ly hôn, sáng mai, chín giờ tại chỗ đăng ký kết hôn, chúng ta gặp mặt lần cuối!”
Vừa dứt lời, cô đã quay đầu ra khỏi phòng, cô gái còn lại nổi giận mắng Hứa Thanh Tân hai câu rồi vội đuổi theo.
Hứa Thanh Tân không mảnh vải che thân ngồi trên giường, muốn đuổi theo cũng không được, chỉ có thể lớn giọng khóc kêu: “Vợ ơi, em hiểu lầm anh...”
Tên đàn ông diêm dúa đi tới, lạnh lẽo liếc Hứa Thanh Tân rồi tát anh một cái.
“Cái đệt! Mày câm mồm cho tao! Gọi ai vợ hả, có nghe Hiểu Nhiên nói muốn ly hôn với mày không?”
Hứa Thanh Tân bị cái tát này đánh tỉnh, anh không màng tới sự đau đớn, phẫn nộ nhìn đối phương: “Là mày! Hồ Kiện, mày hại tao đúng không? Hôm qua mày chuốc say tao! Mày nói sẽ đưa tao về nhà, sao tao lại ở đây?”
Hồ Kiện khinh bỉ nhìn Hứa Thanh Tân, túm dây chuyền trước cổ anh, kéo mạnh tới trước, thấp giọng nói: “Hừ, ông mày làm đó thì sao? Mày nghĩ Hiểu Nhiên sẽ nghe mày nguỵ biện à! Ha ha, mày đợi cút ra khỏi nhà họ Tần, nhường chỗ cho ông đây đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!