Chương 71:
Bất chợt Hạ Mộng Nhiên ở đằng sau xe ra sức chui ra, vươn tay nắm chặt mắt cá chân Hạ Mộc Ngôn, như thể sợ bị bọn họ ném lại dưới biển chờ chết.
Lục Cẩn Phàm nhíu mày, ánh mắt càng thêm tối tăm lạnh lùng, nhìn Hạ Mộng Nhiên một cái.
Rõ ràng, ngoại trừ Hạ Mộc Ngôn đang được anh ôm trong lòng ra, chuyện sống chết của người khác không liên quan gì đến anh.
Hạ Mộc Ngôn đang khổ sở vì ngộp thở, giờ cũng không còn sức đá văng cô ta ra. Không kịp suy nghĩ nhiều, cô dứt khoát không để ý đến cô ta, bảo vệ tính mạng trước mới là điều quan trọng nhất. Tuy rằng mắt cá chân vẫn bị túm, trọng lượng cơ thể tăng thêm, nhưng cũng may Lục Cẩn Phàm vẫn ôm cô, không để cho cô bị liên lụy mà chìm xuống liên tục.
Lúc bơi ngược lên trên, mắt cá chân Hạ Mộc Ngôn bị túm quá chặt mà đau nhức, khiến cô không nhịn được khẽ hé miệng, vô tình sặc một ngụm nước biển. Cả người cô lập tức căng thẳng, không chịu được suýt nữa bật ho ra. Cô cố nén lồng ngực đang đau nhức vì ngột ngạt, tay không ngừng khua về phía trước.
Cuối cùng cũng ngoi lên khỏi mặt biển. Hạ Mộc Ngôn không nhịn được nữa, ho khan dữ dội đến đỏ ửng cả mắt.
Trong nháy mắt, cảm giác sắp chết này quá giống với cảm giác khạc ra máu ngạt thở mà chết của kiếp trước. Theo bản năng, cô ôm thật chặt cánh tay Lục Cẩn Phàm vẫn đang ôm cô, ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt sâu thẫm của anh vẫn nhìn cô chăm chú.
“Có thể bơi tiếp được không?” Anh khẽ hỏi.
Hạ Mộc Ngôn nén xuống tiếng ho sắp bật ra, gật đầu một cái, khàn giọng nói: “Không sao đâu, em vẫn còn sức.”
Đáy mắt anh toát lên tia lo lắng lẫn đau lòng.
“Thật sự không sao! Em làm được!” Đôi mắt ướt sũng của Hạ Mộc Ngôn tràn đầy kiên cường.
Lục Cẩn Phàm nhìn xoáy vào mắt cô, khẽ mỉm cười: “Được.”
Vừa rồi xe lao ra với tốc độ quá nhanh, bây giờ xem ra mặt biển ở đây phải cách bờ khoảng bốn năm trăm mét.
Một mặt, Hạ Mộc Ngôn được Lục Cẩn Phàm kéo về phía trước, mặt khác cũng ra sức vùng vẫy bơi, tránh để mình thành gánh nặng quá lớn cho anh.
Sau khi Hạ Mộng Nhiên ngoi lên mặt biển thì cứ bám chặt lấy Hạ Mộc Ngôn, sống chết cũng không chịu buông.
“Sắp tới rồi!” Hạ Mộc Ngôn trông thấy bờ biển càng lúc càng gần.
“Em vẫn còn có thể kiên trì chứ?” Đã gần đến đích, giọng của Lục Cẩn Phàm cũng không còn nặng nề như lúc nãy.
Hạ Mộc Ngôn gật đầu: “Có thể!”
Anh nhìn cô, đáy mắt đen nhánh như dâng trào cảm xúc gì đó, giọng nói khàn khàn pha lẫn mấy phần khen ngợi không dễ phát giác: “Với thể lực của em, có thể bơi từ dưới lên đây đã xem như không dễ, thế mà vẫn còn nghị lực bơi tiếp.”
Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy bờ biển càng lúc càng gần thì lòng nhẹ bẫng: “Nhất định phải kiên trì! Anh buông em ra đi, em tự bơi tiếp được.”
Lúc này, Lục Cẩn Phàm mới buông cô ra.
Mấy phút sau họ đã sắp bò lên bờ biển. Bởi cát trong nước quá xốp nên cô suýt chút lại ngã nhào xuống nước. Lục Cẩn Phàm luôn ở bên cạnh liền duỗi tay đỡ lấy cô.
Rốt cuộc cũng lên bờ. Hạ Mộc Ngôn đã kiệt sức nên Lục Cẩn Phàm dìu cô.
Sắc trời đã tối, Hạ Mộc Ngôn lạnh đến nỗi toàn thân run rẩy, nhưng cô không quên nắm chặt túi xách trong tay, răng không ngừng va vào nhau lập cập: “Sách dạy đánh cờ cho ông nội vẫn còn nằm trong túi xách… Túi xách này của em chống nước khá tốt… Hơn nữa, em vẫn luôn để chung với điện thoại trong ngăn hai lớp… Không biết có bị ngấm nước không…?”
“Giờ phút này mà em còn quan tâm đến sách dạy đánh cờ?” Lục Cẩn Phàm nhìn cô cả người ướt sũng. Dù rét lạnh vì bị rơi xuống nước nhưng vầng trán cô vẫn xinh đẹp như cũ.
Lúc này, quả thật Hạ Mộc Ngôn cảm thấy không ổn cho lắm, mặt mày đã trắng bệch, lạnh đến nỗi nói không ra hơi: “Cái này là… anh thắng cho em… Với lại, ông nội rất thích…”
Bờ biển đêm thu, lúc nói chuyện có thể phả ra khói trắng, đủ thấy trời lạnh cỡ nào.