Chương 1441:
Bây giờ, Lệ lão đại và người của anh còn chưa đến, tốt nhất không thế để xảy ra chuyện!
Phong Lăng túm chặt lấy cổ áo của lão sĩ quan chỉ huy mập, ghì chặt lão ta xuống, con dao găm trong tay vẫn luôn tì vào cổ đối phương, ánh mắt cô sắc lạnh, giọng nói mang theo oán hận: “Bọn họ đã bỏ thuốc tôi.”
Trái tim của A K lập tức nhảy dựng lên, anh ta quay phất người lại, nhìn về phía chiếc bình nước siêu tốc ở bên cạnh, hiểu ra ý của Phong Lăng, mày cau chặt.
Nhưng nhìn tình trạng bây giờ của Phong Lăng, hình như cô vẫn chưa bị xâm phạm. Dù hiện tại bản thân anh ta cũng đang rất kϊƈɦ động, hận không thể giết tên cặn bã này ngay lập tức nhưng vì nghĩ cho đại cục, anh ta nhất định phải nhẫn nhịn.
Vả lại, nhìn bàn tay của lão sĩ quan chỉ huy mập thế này, chắc nó bị Phong Lăng đâm chảy máu.
A K vội vàng bước nhanh tới gần rồi lôi Phong Lăng dậy, ban đầu cô không chịu đứng lên, A K dùng sức nắm chặt bả vai cô, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lệ lão đại sắp đến đây rồi, có khó khăn gì thì chúng ta nói với anh ấy, đừng dùng cách này để giải quyết, bằng không đến lúc đó sẽ rất khó xử!”
Nói đoạn, anh ta lại nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: “Cậu đã làm lão sĩ quan chỉ huy bị thương, dù là họ đã làm ra chuyện hèn hạ này trước nhưng thói đời là vậy, địa vị và thân phận của lão ta là thứ khiến cậu không được phép làm ra những chuyện quá trái với luật. Hãy nghe tôi, đợi lão đại đến rồi giải quyết sau!”
Phong Lăng vẫn không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn lão sĩ quan chỉ huy mập đang nằm dưới đất nhưng vẫn còn đang nở nụ cười đắc ý trêи môi.
Lão ta đã nhìn ra bọn họ sẽ không dám ra tay vì cục diện chung.
Phong Lăng lại càng siết chặt cổ áo lão hơn.
“Tôi với cậu đứng cùng một phe, lão đại bảo tôi bảo vệ cậu nhưng dẫu sao chúng ta cũng là người của căn cứ XI. Phong Lăng, cậu làm như vậy sẽ hủy hoại căn cứ XI..
Đôi con ngươi đỏ ngầu như nhuốm máu dần dịu lại, cô bất ngờ thu con dao lại, sau đó buông người ở dưới đất ra, đồng thời được A K dùng sức kéo đứng dậy. Phong Lăng lảo đảo, lùi về sau một bước, tay nắm chặt con dao. Cô không ra tay nữa, chỉ lạnh lùng nhìn lão sĩ quan chỉ huy mập đang chống một tay xuống đất đứng dậy. Cô không muốn nói một câu nào, cố gắng đè sự kϊƈɦ động đang hừng hực thiêu đốt trong cơ thể và ý muốn giết người xuống. Cô sợ mình sẽ không khống chế được bản thân nên xoay người định đi ra ngoài.
Thấy ánh mắt cô không bình thường, A K cũng không biết loại thuốc mà đám khốn khϊế͙p͙ này đã cho cô uống nặng tới mức nào. Anh ta cau mày, muốn đi qua, đỡ cô cùng đi ra ngoài.
“Hai thằng khốn! Chúng mày nghĩ mình có thể chạy thoát khỏi nơi này sao?” Lão sĩ quan chỉ huy mập thấy dường như A K không dám ra tay với mình, Phong Lăng cũng không gắng gượng được bao lâu nữa vì tác dụng của thuốc. Dẫu sao lão ta cũng là đàn ông, vừa rồi bị mất mặt và bị đâm bị thương ở tay nên lão ta không muốn ôm cục tức này.
“Bụp!” Phong Lăng đột nhiên bị lão sĩ quan chỉ huy mập đè đầu, nắm tóc đập mạnh đầu cô lên bức tường cạnh cửa. Lúc đó, một dòng chất lỏng màu đỏ có mùi tanh, nóng ấm chảy xuống dọc xuống trán của Phong Lăng, dính lên mặt tường.
A K trợn trừng mắt: “M* kiếp! ***, ông làm cái quái gì thế!” Anh ta bước lên trước dùng một tay lôi lão sĩ quan chỉ huy mập ra, sau đó quay lại định đỡ Phong Lăng dậy.
Đúng lúc này lão sĩ quan chỉ huy mập đột ngột rút một khấu súng ở bên hông ra, chĩa vào sau gáy của A K. Động tác của A K ngừng lại, anh ta đứng nguyên tại chỗ bất động, nhưng vẫn nhìn về phía Phong Lăng đang đứng dựa vào tường bằng ánh mắt lo lắng, hồi lâu vẫn chưa thấy cô cử động, anh ta chỉ có thế nhìn thấy dòng máu đang
chảy xuống từ trán của cô.
A K siết chặt nắm đấm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!