Chương 1389:
Mặc dù Phong Lăng không lên tiếng nhưng Tam Bàn và Đại Bân ở bên cạnh cũng lập tức nhớ tới tư thế cầm súng bằng tay trái của lão đại ban nãy, lúc này mới thở dài nói: “Đúng rồi lão đại, anh sử dụng tay trái mà lại lưu loát như vậy! Lợi hại quá!”
Lệ Nam Hành hờ hững đáp: “Sau khi trở về căn cứ, mỗi đêm dùng tay trái luyện bắn tỉa hai tiếng đồng hồ thì không tới ba năm, các cậu cũng sẽ được như vậy.”
“Cho nên lão đại là đang nhắc nhở chúng tôi, cho dù là Lệ lão đại anh cũng có một khoảng thời gian khổ luyện đúng không? Quả nhiên thiên tài không phải đều là trời sinh, cũng đều cần phải dựa vào nỗ lực sau này…” Biểu cảm của Tam Bàn giống như lĩnh ngộ được một quyển Chiken Soup For Soul, chỉ muốn quỳ xuống lạy.
“Sao Lệ lão đại lại chưa từng khổ luyện được chứ? Mặc dù lão đại xuất thân từ nhà họ Lệ nhưng nghe nói mấy ông cụ kia đã ném lão đại vào trong căn cứ từ rất sớm mà không thèm quan tâm một chút nào. Lúc đó, chắc tuổi lão đại vẫn rất nhỏ, hẳn là còn nhỏ hơn lúc Phong Lăng vào căn cứ.” Đại Bân nói.
Lệ Nam Hành không để ý đến bọn họ, chỉ quay qua nhìn Phong Lăng, hờ hững nói: “Đừng lo lắng, ban nãy tôi không dùng đến tay phải.”
Lúc này Phong Lăng mới dời ánh mắt đi, không nói gì thêm. Mặc dù Phong Lăng từ đầu đến cuối đều giữ im lặng nhưng ánh mắt quan tâm vẫn rất rõ ràng, Lệ Nam Hành cong môi cười rồi đi về phía con đường lên núi: “Quay về giải quyết mấy kẻ còn lại thôi.”
Vốn cho rằng còn có thể chiến đấu kịch liệt qua lại một hồi, tất cả mọi người đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là sẽ có thương vong, thậm chí là có lẽ phải tốn rất nhiều thời gian mới kết thúc được. Kết quả không ngờ rằng, một hố băng như thế thôi mà lại giải quyết được một vấn đề lớn. Họ vừa mới đi xuống chưa được bao lâu mà đã giải quyết xong rồi…
Tam Bàn huýt sáo đi ở phía trước, Đại Bân đi bên cạnh, nghe Tam Bàn vừa huýt sáo vừa khoác lác trêи dọc đường, nghe anh ta nói bản thân có khả năng tiên tri ra sao, khóe miệng Đại Bân không ngừng co giật mãnh liệt, hoàn toàn mặc kệ anh ta.
Lúc hai người ở phía trước này đã đi được một đoạn khá xa, bước chân Lệ Nam Hành bỗng nhiên dừng lại, ngay lúc Phong Lăng vừa đi tới bên cạnh bèn đẩy mạnh cô ra ngoài.
Phong Lăng không ngờ anh đột nhiên lại đẩy mình, lảo đảo một cái ngã xuống bên cạnh. Trong khoảnh khắc cô ngã xuống đất, một viên đạn được bắn ra từ súng giảm thanh lặng lẽ xuyên qua không khí, sượt qua cổ cô rất nguy hiểm. Mặc dù chỉ để lại một vệt máu trêи da, nhưng cảm giác đau đớn vẫn ập tới trong nháy mắt, khiến cô chợt quay đầu nhìn về phía sau.
Trong đám người đã ngã xuống kia lại có hai tên chỉ bị bắn trúng phần bụng, ngã xuống đất giả chết, nhân lúc họ tạm thời lơi lỏng cảnh giác liền bắn súng.
Nhìn động tác của hai người, Lệ Nam Hành không đợi Phong Lăng ngã xuống đất phản ứng lại đã xoay người, móc súng ra, quay lại nghênh chiến.
Phong Lăng giơ tay lên sờ soạng trêи cổ, chỉ có một vết xước rỉ máu, nhìn thoáng qua máu trêи ngón tay, cô cũng lạnh mặt đứng dậy, vọt tới bên kia.
Tam Bàn và Đại Bân nghe thấy tiếng động thì hét lên một tiếng “Ai?”, quay đầu nhìn thấy tình hình, lúc này mới nói một câu “không ổn!” rồi vội vàng muốn vòng trở lại.
Lúc này, không biết từ đâu lại có mấy người nhảy ra chặn đường Tam Bàn và Đại Bân.
Phong Lăng đã đuổi theo nhưng sau khi bị thương người mặc đồ đen vẫn có thân thủ cực tốt kia đã trốn đi rất nhanh. Lúc bọn họ quay trở lại, một người trong đó bỗng nhiên vọt ra, chặn trước mặt Phong Lăng.