Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 136:

 

Vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn tỉnh bơ như không: “Có thể là hai lần trước mình đến bệnh viện đã không lén đưa phong bì cho anh ta, nên anh ta cảm thấy bạn của bệnh nhân anh ta không hiểu chuyện cho lắm.”

 

“Trông anh ta không giống loại người nhỏ nhen tính toán chi li. Chậc, cậu không quen thì thôi vậy.” Hạ Điềm tỏ vẻ thật sự không muốn lại bị đóng băng: “Mình thấy cậu đừng nên tìm anh ta về việc chuyển viện thì hơn. Ngộ nhỡ không được cho phép, đoán chừng mặt của bác sĩ Thịnh có thể sẽ kết vụn băng đấy.”

 

Im lặng một lát, Hạ Mộc Ngôn nói: “Để mình nghĩ cách khác, nhờ vào quan hệ thử xem sao. Mình phải cố gắng hết sức để có thể chuyển cậu sang bệnh viện khác trước đêm nay.”

 

“Cũng không cần phiền phức vậy đâu. Lục dù tính tình của bác sĩ Thịnh không tốt, nhưng chuyên môn lại rất cao. Nếu cậu sợ mình lại gặp người kia thì cùng lắm mình sẽ nói rõ với anh ta, bảo anh ta sau này đừng lui tới nữa. Dù sao mình cũng thật sự không có hứng thú gì với anh ta mà.”

 

“Không được, phải cắt đứt triệt để, nhất định phải chuyển viện!”

 

Cô không thể để lại bất kỳ cơ may nào. Kiếp này, Hạ Mộc Ngôn nhất định phải trông thấy Hạ Điềm sống hạnh phúc đến già với người đàn ông tốt thật sự. Cô tuyệt đối không cho phép tên đàn ông cặn bã kia bén mảng tới gần cô ấy nửa cm.

 

Hạ Điềm: “Ôi trời, dáng vẻ bá đạo của Mộc Ngôn Mộc Ngôn nhà ta trông ngầu quá.”

 

Hạ Mộc Ngôn phớt lờ Hạ Điềm, đang nghĩ xem có nên tìm bác sĩ Tần giúp một tay hay không.

 

Lúc này, Hạ Điềm bỗng nói: “M* kiếp, nãy giờ mình quên nhìn đồng hồ, đã sáu giờ năm mươi phút rồi à? Sáng nào vào giờ này bác sĩ Thịnh cũng đến kiểm tra phòng, bây giờ chắc là… sắp đến rồi đấy.”

 

Hạ Điềm vừa dứt lời thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần.

 

“Mộc Ngôn Mộc Ngôn, cậu có muốn tránh mặt một chút không? Ánh mắt băng giá của bác sĩ Thịnh ghê gớm lắm, mình sợ cậu không chịu nổi.” Hạ Điềm bày ra bộ mặt paparazzi rất muốn đào ra tin tức Bát Quái nào đó, nháy mắt ra hiệu.

 

 

Mặt của bác sĩ Thịnh từ mũi trở xuống đều bị khẩu trang che kín, chỉ để hở cái trán sạch sẽ như tuyết và đôi mắt lạnh giá cùng cực.

 

Trong phòng bệnh thoáng chốc yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi xuống đất rõ ràng. Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng nhìn anh ta, khóe môi thậm chí còn ẩn chứa ý mỉa mai.

 

Bốn mắt nhìn nhau, chưa đầy hai giây sau, bác sĩ Thịnh đã dời ánh mắt lạnh băng khỏi gương mặt nghiêm nghị xinh đẹp lạnh lùng của Hạ Mộc Ngôn, hờ hững nói: “Từng gặp rồi, cũng có chút ấn tượng.”

 

Hạ Điềm ngồi trên giường bệnh há hốc mồm cứ như phát hiện được chuyện Bát Quái gì lớn lắm. Cô định nói tiếp đôi câu, nhưng đúng lúc đó lại bị Hạ Mộc Ngôn cắt ngang.

 

Ngũ quan xinh xắn của Hạ Mộc Ngôn toát ra vài tia lạnh nhạt, lúc mở lời lại như mang theo mấy phần trêu ghẹo: “Bác sĩ Thịnh, tôi định hôm nay sẽ làm thủ tục chuyển viện cho Hạ Điềm. Anh là bác sĩ điều trị chính của cô ấy, thủ tục chuyển viện cần anh ký tên mới có thể hoàn tất. Phiền anh ký tên giúp chúng tôi.”

 

“Chuyển viện?” Lúc này, ánh mắt lạnh lẽo của bác sĩ Thịnh mới nhìn lại Hạ Mộc Ngôn: “Cô ấy không cần chân nữa à?”

 

“Sao? Không thể chuyển à?” Hạ Mộc Ngôn nhìn anh ta, không có biểu cảm gì.

 

“Hiện giờ chân của cô ấy không thể di chuyển được. Lúc ngồi xe chuyển viện, chỉ cần xóc nảy một chút cũng đủ khiến xương đùi chưa nối liền bị trật. Nếu cô ấy dự định đi khập khiễng hơn nửa đời sau, hoặc trở thành người phụ nữ thọt chân thì bây giờ tôi không ngại ký giấy chuyển viện đâu.”

 

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt bình tĩnh và lạnh nhạt của bác sĩ Thịnh rơi trên mặt Hạ Mộc Ngôn.

 

Hạ Mộc Ngôn cau mày, không thể không xem xét lại.

 

Chuyện gãy xương quả thật không phải chuyện nhỏ. Nếu xương bị lệch trong quá trình lành lại, vậy sau này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Hạ Điềm.

 

Lục dù cô muốn đề phòng tên cặn bã kia, nhưng cô cũng không thể để chân của Hạ Điềm xảy ra bất kỳ sơ suất nào.

 

“Không chuyển cũng được, vậy phiền bác sĩ Thịnh trông giữ phòng bệnh của cô ấy chặt chẽ một chút, đừng để những người không rõ lai lịch tùy tiện ra vào. Bây giờ người thân cận nhất bên cạnh cô ấy chỉ có mình tôi. Nếu trong thời gian nằm viện mà cô ấy thật sự quá buồn chán thì nhân lúc rảnh rỗi, bác sĩ Thịnh hãy đến trò chuyện với cô ấy nhé. Yêu cầu thế này không quá đáng chứ?”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!