Chương 1317:
Thấy anh như thế có nghĩa là đã cho phép cô đi theo, Phong Lăng lập tức cong môi lên nở một nụ cười, cô giơ tay lên làm một động tác chào đúng chuẩn của căn cứ XI: “Đã rõ!”
Nhìn “thiếu nữ” bỗng chốc đẹp tựa hoa, còn mang theo vài phần hào hiệp anh khí mà những người con gái khác không tài nào có được trước mắt, lại nhìn nét mặt tươi cười kia, lúc này ánh mắt Lệ Nam Hành lại bỗng chú ý đến những cặp mắt như hổ như sói ở khắp bốn phía kia.
Lướt mắt thấy đám tinh anh trong căn cứ kia bây giờ đều dán chặt mắt vào cơ thể cùng bờ vai trần nhẵn bóng của Phong Lăng, anh bỗng chốc lạnh mặt lại nhìn cô bảo: “Trang phục chiến đấu của cậu để ở trên xe à? Lấy xuống mặc vào đi.”
Là giọng điệu ra lệnh đầy lạnh lùng.
“Tôi không đem trang phục chiến đấu ở đây, không phải đang giả nữ sao? Vì để cho giống hơn một chút, đồng thời không khiến phe địch hoài nghi, nên ngay cả súng tôi cũng không mang theo, sao có thể đem theo trang phục chiến đấu đến cơ chứ?”
Ánh mắt của Lệ Nam Hành lạnh dần, anh bỗng cởi áo khoác của bộ trang phục chiến đấu màu đen trên người mình xuống rồi mạnh mẽ choàng ra sau cô, tựa hồ chỉ dựa vào việc mặc áo khoác cho cô mà anh đang như thể ôm người ở phía trước vào trong lòng. Phong Lăng mang giày cao gót không quen, người lảo đảo về phía trước một bước, cả người bỗng mất thăng bằng ngã vào trong lòng anh, cánh mũi đập vào ngực anh, chỉ cách một lớp áo thun màu đen. Mùi hương lành lạnh nhàn nhạt của cơ thể người đàn ông kết hợp với mùi thuốc lá vị bạc hà vô cùng đặc biệt bỗng tràn vào trong khoang mũi cô.
Phong Lăng cứng người không nhúc nhích, cảm nhận sức mạnh của người đàn ông khi giúp cô khoác áo cùng với hơi thở phả trên đỉnh đầu cô của anh, bên tai liên tục quanh quẩn lời Tiểu Hứa đã nói.
Cậu thật sự không nhận ra ý tứ của Lệ lão đại đối với cậu sao? Anh ấy có quá để tâm đến bất cứ thành viên nào trong căn cứ như thế không? Lão đại thật sự rất coi trọng cậu đấy, nói trắng ra là, lão đại thích cậu…
Lão đại thích cậu…
Phong Lăng không nhịn được mà khẽ liếc lên nhìn một chút, đúng lúc Lệ Nam Hành đang giúp cô kéo dây kéo của chiếc áo rộng đến khó hiểu trên người cô lên. Sau khi kéo khóa lên trên xong xuôi, anh lại đẩy cô ra một cái rồi lạnh lùng bảo: “Lên xe.”
Chiếc xe Phong Lăng lái không phù hợp với địa điểm làm nhiệm vụ của bọn họ nên chỉ đành đi chung xe hoặc là trực thăng của bọn họ thôi.
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, gật đầu một cái rồi xoay người lên chiếc xe ở bên cạnh – chiếc Hummer màu đen của Lệ Nam Hành.
Các nhân vật tinh anh của căn cứ vốn đang đứng xung quanh trưng ra bộ mặt hóng hớt, khi thấy ánh mắt của Lệ Nam Hành quét qua thì lập tức nghiêm mặt lại che giấu bộ mặt hóng chuyện kia đi, đợi mọi người xong xuôi ổn thỏa hết rồi mới nhanh chóng leo lên trực thăng, chuẩn bị xuất phát.
Trong xe.
“Lão đại, mặc thế này có phải nổi bật quá không?” Phong Lăng ngồi ở vị trí phó lái, có lẽ là vì mặc váy nên cô không thể tùy tiện ngồi như bình thường được, cô ngồi khép hai chân ngay ngắn, càng nhìn càng thấy ra dáng một cô gái.
Lệ Nam Hành hững hờ liếc cô một cái: “Sau khi đến địa điểm thực hiện nhiệm vụ thì cởi ra, váy ai mua cho cậu đấy? Sao hở như thế? Giả nữ thôi mà cần phải mặc hở hang đến thế à?”
Phong Lăng: “… Chắc là để tạo cảm giác chân thực hơn thôi.”
Cô không có ý định bán đứng Tiểu Hứa đâu.
Chân thực.
Quá mức chân thực!
Đúng là nếu như không phải đang bận làm công chuyện thì trong tình huống anh không phòng bị chút nào lại nhìn thấy Phong Lăng ăn mặc như này, chắc chắn anh sẽ không tự chủ được mà cứng ngay lên trước mặt cô.
Phong Lăng không để ý Lệ Nam Hành lái xe, thường ngày cô vẫn hay mặc bộ chiến phục màu đen như này, chỉ có điều cô hầu như đều mặc đồ của mình, không ngờ rằng bây giờ khoác lên mình bộ đồ của Lệ lão đại lại rộng quá khổ đến vậy.
Cô cảm thấy bộ đồ rộng đến nỗi che được cả qua mông, thậm chí tay áo cũng phải xắn lên mấy lớp mới có thể để lộ được cổ tay, trông giống như là một đứa trẻ lén mặc đồ của người lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!