Chương 1213:
Mọi người vốn tưởng rằng Phong Lăng thừa lúc Lệ lão đại không có ở căn cứ mà đi cửa sau tạo quan hệ với mấy vị sĩ quan huấn luyện, thế nên mới được “chăm sóc” đặc biệt như thế. Dù sao trong hai năm rưỡi này, Lệ lão đại cũng không ở căn cứ, trong khi chuyện liên quan đến tuyển chọn thành viên tham gia huấn luyện bắn tỉa mới được bàn trước khi Lệ lão đại rời đi không lâu. Không ai ngờ trước khi đi, lão đại đã chỉ định Phong Lăng.
Lệ lão đại không cần nói thêm câu nào, người đang nằm trên mặt đất đã biết mình xong rồi. Sau này nếu anh ta muốn tiếp tục lăn lộn ở trong căn cứ chỉ sợ sẽ càng khó…
Hàn Kình thấy lão đại đi thì cũng rời đi, trước đó còn quay đầu nhìn người nằm trên đất, thở dài nói: “Cậu cũng không thử nghĩ mà xem, tuy rằng trong mắt các cậu Phong Lăng gần như không được mặt nào, nhưng trên thực tế, dù là bắn súng hay đánh cận chiến, làm nhiệm vụ hay là các buổi huấn luyện bình thường, cậu ta cũng làm tốt hơn các cậu. Trong căn cứ có mấy trăm cặp mắt nhìn thấy, trong lòng ai cũng hiểu rõ. Có nhất thiết phải dùng ánh mắt soi mói để phủ nhận một người thật sự ưu tú hay không? Hôm nay bị lão đại nghe thấy là do bản thân cậu xui xẻo thôi.”
Nói rồi anh ta không để ý tới sắc mặt trắng bệch của người đang nằm dưới đất nữa mà xoay người, vội vàng đuổi theo Nam Hành.
Mỗi một thành viên trong trại huấn luyện đều nín thinh.
Đúng vậy.
Bất kể là về tốc độ hay về những phương diện khác, bọn họ có luyện tập năm, sáu năm nữa cũng chưa chắc đã vượt qua được Phong Lăng. Nhưng không thể nói bọn họ kém cỏi, chỉ có thể nói là Phong Lăng quá xuất sắc.
Nhưng lão đại mới chỉ nghe thấy bọn họ nói Phong Lăng vài câu mà đã bao che như vậy…
Sau này khẳng định là Phong Lăng có thể nghênh ngang đi lại trong căn cứ rồi.
Nam Hành mang bộ mặt lạnh tanh đi về phía trước, sắc mặt anh lạnh lẽo như tuyết đọng trên đỉnh núi. Hàn Kình vội vàng đi theo, chuyện tương tự như ngày hôm nay anh ta và một số sĩ quan huấn luyện khác đã từng nghe thấy. Dù sao thì nhìn Phong Lăng cũng nhỏ con hơn mọi người thật nên rất khó tránh khỏi việc bị dị nghị.
Nhưng dường như tất cả mọi điểm tốt đều dồn hết lên cậu ta.
Mà thực tế đúng là như vậy, ai ưu tú hơn thì người đó có tư cách.
Bất mãn cũng chẳng để làm gì.
***
Tại căng tin của căn cứ.
Phong Lăng thấy A K cũng tới căng tin liền bảo anh ta cứ ngồi xuống. Dù sao cô cũng đang đứng xếp hàng, tiện thể giúp A K gọi một suất cơm luôn.
Phong Lăng bê hai khay đồ ăn về bàn, đặt một khay tới trước mặt A K: “Đây, ăn đi.”
“Cảm ơn.” A K tươi cười nhìn cô: “Ngày kia là buổi sát hạch danh sách huấn luyện lính bắn tỉa rồi. Thế nào? Cậu có tự tin không?”
Phong Lăng vừa cầm bộ đồ ăn vừa cười nói: “Phải thi gì thì cứ thi thôi, chẳng phải tự tin hay không thì cũng phải thi hay sao?”
“Chậc, nói chuyện với loại người như cậu đúng là nhạt nhẽo, không hài hước một chút được à? Thả lỏng chút xem nào? Trong danh sách ba mươi người này, ai nấy cũng đều đang run rẩy vì căng thẳng. Mấy hôm nay bọn họ đều tranh thủ thời gian đến trường bắn để bắn súng, rèn luyện độ chính xác. Ngay cả tôi trước khi đi ngủ cũng phải đi luyện mấy lần, có mỗi một mình cậu là kiêu ngạo. Từ trước tới giờ, cậu chưa cuống cuồng chuẩn bị ôn thi, vậy mà lần nào thành tích cũng làm người ta phải kinh ngạc. Cậu nói xem, bây giờ trong căn cứ có bao nhiêu người âm thầm đố kị với cậu chứ.”
Phong Lăng không để ý: “Anh có đố kỵ không?”
“Chậc, tôi đố kỵ cái con khỉ! Tuy rằng tốc độ tay tôi không nhanh bằng cậu, nhưng dù gì chúng ta cũng là một trong số các thành viên ưu tú của đội một đấy, ok? Tôi rèn luyện nhiều năm như thế ở trong căn cứ là công toi à? Đừng quên, cậu đứng đầu trong danh sách kia, còn tôi thì đứng ngay thứ hai đấy nhé. Tôi có chỗ nào kém cậu đâu.” A K vừa nói vừa gắp một miếng thịt đút vào miệng, vừa nhai vừa ậm ừ nói: “Chẳng qua lần này lão đại về rồi, anh ấy sẽ tận mắt giám sát buổi sát hạch này của chúng ta. Trong lòng tôi ít nhiều gì vẫn thấy căng thẳng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!