Chương 1151:
Hạ Mộc Ngôn không ngờ anh lại làm vậy, cô phải bịt miệng lại mới không phát ra âm thanh gì quá lớn.
Lục Cẩn Phàm, năm nay anh mới lên ba sao?
“Bây giờ tôi rảnh, cậu cứ từ từ mà nói.” Tuy anh vẫn nói chuyện, nhưng ánh mắt lại luôn đảo quanh cơ thể cô, trần trụi ngắm nhìn cô bằng ánh mắt đầy dục vọng, tưởng chừng như muốn nuốt cô vào bụng.
Anh nâng mặt cô lên, ngón tay thon dài trượt vào miệng cô dọc theo bờ môi, âm thanh bị cô giấu trong cổ họng không kìm được mà phát ra từng đoạn ngắn đứt quãng.
Giọng nói ở đầu dây bên kia hơi mơ hồ, cảm giác căng thẳng chưa bao giờ có kích thích đầu óc cô. T
Đến nỗi, khi anh nhìn cô bằng ánh mắt nghiền ngẫm và đầy dục vọng, cảnh tượng quen thuộc trên giường được diễn ra vào ban ngày thế mà khiến ba hồn bảy vía của cô bắt đầu run rẩy.
Thậm chí Hạ Mộc Ngôn cảm thấy giờ phút này mình như thiếu nữ mới trải sự đời lần đầu, vô cùng bối rối, không biết phải làm sao, nhưng trong lòng lại mong đợi cơn khoái cảm mãnh liệt nhấn chìm linh hồn mình.
Tiếng báo cáo vẫn tiếp tục trịnh trọng vang lên trong điện thoại, Hạ Mộc Ngôn đã ngã xuống giường, gần như sắp bị dồn ép đến ứa nước mắt, khó khăn lắm mới quay đầu sang bên cắn lấy góc chăn, đè nén tiếng rên đã bị anh phá vỡ thành mảnh nhỏ từ lâu.
“Lục Cẩn… Phàm…” Cô nghe thấy giọng mình khàn đi, nghẹn ngào gọi tên anh.
Cô không chịu nổi.
***
Đợi đến khi anh hài lòng tắt máy, Hạ Mộc Ngôn đã thất bại thảm hại, nước mắt hòa lẫn với những lọn tóc rối bù dính đầy mặt, son môi dính ra mép vì cắn chặt góc chăn hồi lâu, trông xốc xếch nhếch nhác, nhưng lại rất gợi cảm.
Trước giờ Hạ Mộc Ngôn luôn biết, những lời cầu xin yếu ớt phát ra trong lúc vô tình của mình là liều thuốc kích dục hữu hiệu trong mắt anh.
Có điều, chỉ trong giây lát, cả người cô như bị hơi thở của anh bao trùm, mỗi tế bào trong cơ thể đều khắc tên anh, ba chữ kia như đâm sâu vào xương thịt, chìm vào nơi sâu nhất, in sâu đến độ không cách nào xóa đi.
***
Thế là, đáng lẽ họ phải đến khách sạn trong vòng nửa tiếng, nay lại muộn mất hai giờ mới đi.
***
Quan trọng là Hạ Mộc Ngôn bị anh kéo dậy khỏi giường trong trạng thái mệt bở hơi tai. Anh tắm cho cô rồi giúp cô chọn một bộ trang phục thích hợp. Thời gian gấp rút, Hạ Mộc Ngôn chỉ làm tóc đơn giản, song, trông vẫn rất đẹp, rồi được Lục Cẩn Phàm đưa đến nơi tổ chức tiệc rượu.
Lúc anh có mặt, người của Tập đoàn Shine và đối tác lũ lượt kéo tới.
Bị Lục Cẩn Phàm mặt người dạ thú giày vò đến không còn tinh thần, lúc mới đến, Hạ Mộc Ngôn vẫn giữ nụ cười thích hợp cho đến khi đám đông dần giải tán, nhưng sau đó lại tìm một nơi vắng người ngồi xuống, mệt đến độ không muốn mở miệng. Nếu hôm nay cô không lấy thân phận người phụ trách của Tập đoàn MN đi dự tiệc thì chắc có lẽ bây giờ cô đã ở nhà ngủ rồi, tuyệt đối sẽ không đến. Nhưng dù sao mặt mũi của Tập đoàn MN cũng ở đây, cô phải ngậm đắng nuốt cay nâng đỡ công ty. Hiếm khi có dịp thế này ở Los Angeles, cô không đến thì không thích hợp.
Nhưng thật sự là: Mệt! Quá! Đi!
Quan trọng là cô không những không tìm được áo choàng, mà còn bị anh mạnh bạo xé rách chiếc váy yêu thích…
Lục Cẩn Phàm là đồ cầm thú!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!