Cô thích Tiểu Bảo chỉ vì nhóc là Tiểu Bảo, chẳng liên quan gì tới việc ai sinh ra nhóc ra cả.
Cô cũng không nói rõ được rốt cuộc sao lại như vậy, nhưng cô thích, thích nhóc không chịu nổi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy bé con cô đã thích rồi, chỉ cần thấy Tiểu Bảo thì cô sẽ thấy vui vẻ và thỏa mãn vô cùng.
Thấy Ninh Tịch trả lời như vậy, Lục Đình Kiêu dở khóc dở cười đỡ trán.
Được rồi, coi như anh chưa hỏi đi.
"Đúng rồi, Lục Đình Kiêu, lúc tối ấy... ba mẹ anh gọi anh qua nói gì vậy?" Ninh Tịch có thể chắc chắn đó là việc có liên quan tới cô, thế nên ít nhiều gì cô vẫn có chút để ý.
Lục Đình Kiêu nhìn cô, đáp: "Nói một chút về chuyện con gái của bọn mình."
"Hả? Con gái nào của chúng mình? Đệch! Không phải là anh lừa họ em có thai rồi đấy chứ? Tới lúc đó em móc đâu ra một đứa bé cho họ hả?" Ninh Tịch phát hoảng.
Lục Đình Kiêu: "Không phải."
Ninh Tịch còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Lục Đình Kiêu nói tiếp: "Anh nói anh chỉ ***** *** được với em. Nếu họ còn muốn Tiểu Bảo có thêm em gái, chỉ có thể dựa vào em, thế nên phải đối xử với em tốt một chút."
Ninh Tịch trợn tròn mắt: "Đ... đệch! Anh lừa đảo cũng hơi quá rồi đấy..."
Thà bảo cô có thai đi còn hơn!
Lục Đình Kiêu nặng nề nhìn cô: "Anh không có lừa."
Ninh Tịch nheo mắt: "Ồ, không lừa? Chẳng lẽ anh đã thử với cô khác rồi?"
Lục Đình Kiêu: "Không cần thử."
"Vậy làm sao anh biết... anh chỉ có thể với em... hơn nữa, nếu anh không lên được với người khác, vậy sao mà có Tiểu Bảo được?" Ninh Tịch nghĩ tới vấn đề mang tính quyết định.
Vừa dứt lời, sắc mặt Lục Đình Kiêu lập tức trầm xuống, như bị nhắc đến điều gì đó cấm kỵ.
Ninh Tịch cũng biết anh rất bài xích khi nói về vấn đề này, nên từ trước tới giờ cô không hề nói tới, hôm nay vô ý lại buột miệng nói ra...
"Chuyện đó... em cũng chỉ tiện miệng hỏi thôi, anh không cần trả lời đâu." Ninh Tịch chữa cháy..
Ai cũng có những chuyện không muốn nhắc tới, nên trước giờ cô cũng không quá để ý tới quá khứ của Lục Đình Kiêu.
Lục Đình Kiêu nhéo nhéo mi tâm, trầm mặc một hồi lâu.
Sau đó anh nhìn cô, khẽ thở dài, nói: "Từ trước tới giờ anh chưa từng chạm vào phụ nữ, vì thế ba mẹ anh rất lo lắng, thậm chí còn lo tới nỗi nghĩ anh thích đàn ông. Khi anh chứng minh cho họ thấy, ngay đến cả đàn ông anh cũng không hứng thú, thì có vẻ họ lại càng lo lắng hơn... Năm năm trước, hai ông bà hùa vào với Cảnh Lễ, bỏ thuốc anh, sau đó đưa một cô gái vào cho anh. Anh không có kí ức gì về lúc đó cả, nhưng anh chỉ có duy nhất một lần đó, nên chắc Tiểu Bảo là từ lần đó mà ra."
Ninh Tịch nghe xong như muốn rớt cả tròng mắt, hoàn toàn không thể ngờ được, lần đầu tiên của Lục Đình Kiêu lại khốc liệt và bi thảm tới vậy...
"Vụ này cũng kinh khủng quá rồi đấy!"
Chẳng trách Lục Đình Kiêu không muốn nhắc tới chuyện này, đối với đàn ông mà nói, loại chuyện thế này... đúng là khó mà mở miệng được...
Hơn nữa, nghe Lục Đình Kiêu nói những lời vừa rồi, có vẻ như anh bị bỏ lượng lớn thuốc, nên ngay cả sức hành động cũng không có nữa...
Vậy tình huống lúc đó chắc không phải... anh mới là người bị ***** *** đấy chứ...
Ặc, khụ khụ khụ... Đại ma vương bị đè... không thể nghĩ tiếp được...
"Sau lần đó, kể cả là có dùng thuốc thì cũng không có tác dụng gì với anh." Lục Đình Kiêu lạnh lùng nói.
Ninh Tịch: "..."
Khụ, xem ra bị ám ảnh tâm lí quá lớn rồi...
Bi thảm ghê...
"Sự thật thì trước khi gặp em, anh còn tưởng anh là Asexuality (Người vô tính không có hứng thú với tình dục)." Lục Đình Kiêu nói.
Ninh Tịch nhíu mày: "Người vô tính?"
Lục Đình Kiêu gật đầu, ôm cô vào lòng: "Thế nên, không phải nghi ngờ, em chính là duy nhất đối với anh."