Ánh mắt sắc bén của Trang Liêu Nguyên lướt qua bộ quần áo trên người cô, trong đôi mắt lộ rõ sự tức giận: "Lục Đình Kiêu! Rõ ràng cháu là bạn gái của cậu ta, tại sao tham gia tiệc mừng thọ bố cậu ta mà lại phải ăn mặc như thế này?"
Ninh Tịch sửng sốt hồi lâu mãi mới hiểu ra ý của Trang Liêu Nguyên, bèn mở miệng giải thích: "Khụ, không phải! Không phải thế đâu ạ… Thủ trưởng Trang, ngài hiểu nhầm rồi! Nói ra thì dài lắm, nhưng tóm lại là không phải anh ấy bảo cháu mặc thế này!"
"Cậu ta không có ý định công khai mối quan hệ của hai người?" Vẻ mặt của Trang Liêu Nguyên vẫn rất nghiêm túc.
Ninh Tịch nghe vậy thì liền cau mày, vấn đề riêng tư thế này… có phải là xen vào hơi quá rồi không?
Nhưng nhìn khuôn mặt chính nghĩa của Trang Liêu Nguyên cùng với ý tốt từ sâu trong mắt ông ấy, Ninh Tịch do dự một hồi cuối cùng vẫn đáp: "Nguyên nhân chủ yếu là vì tính chất nghề nghiệp hiện tại của cháu nên mới giữ bí mật, ngài cũng biết đấy, nghề diễn viên này có rất nhiều việc không thể theo ý mình được…"
Lúc này vẻ mặt Trang Liêu Nguyên hơi giãn ra: "Bác xem phim của cháu rồi, đóng không tồi đâu."
Ninh Tịch nghe xong liền mở to mắt: "Cái… cái gì… ngài xem phim của cháu sao? Là Thiên Hạ?"
Trang Liêu Nguyên gật đầu: "Đúng thế, cháu đóng vai nữ tướng quân kia rất hợp!"
Ninh Tịch sửng sốt mãi mới thoát khỏi được tâm trạng kích động, sắc mặt cô đỏ ửng, cảm kích nói: "Cảm ơn! Cảm ơn ngài đã khích lệ ạ!"
Cô còn tưởng là Trang Liêu Nguyên biết nghề nghiệp của mình rồi thì sẽ có thái độ khinh thường, nhưng không ngờ ông đã chẳng chút khinh bỉ nào mà thậm chí còn nói đã xem phim của cô, còn khen cô diễn tốt…
Hơn nữa, nét mặt của ông ấy rất chân thành, không hề ra vẻ chút nào.
"Trong phim này chắc là cháu không cần đến người đóng thế đâu nhỉ?" Trang Liêu Nguyên hỏi nhưng giọng điệu lại chắc nịch.
Ninh Tịch gật đầu, hơi ngại ngùng trả lời: "Đúng vậy."
"Không nhìn ra được là cháu còn luyện võ?" Trang Liêu Nguyên hỏi đầy hứng thú.
Nói đến đóng phim thì không khí liền dễ thở hơn mấy phần. Tâm trạng của Ninh Tịch cũng dần bình tĩnh lại, trong lúc lơ đãng đã lại nói như máy hát: "Không phải đâu ạ, cháu chỉ luyện bừa một chút thôi, trước khi làm diễn viên cháu có tham gia đóng thế. Lúc đóng vai phụ ở nước ngoài cũng thường xuyên đóng những nhân vật kiểu này, nước ngoài rất tôn sùng võ thuật Trung Quốc nên thường cần vài diễn viên phương Đông có thân thủ tốt!"
"Một cô gái còn nhỏ tuổi mà đã phải tha hương làm việc, thật không dễ dàng gì." Trang Liêu Nguyên cảm thán.
Dựa vào điều kiện của đứa bé này thì muốn kiếm cơm cùng có vô số cách, nhưng nó lại nhất định chọn cách khó khăn gian khổ nhất.
Ninh Tịch không nhớ là đã bao lâu rồi chưa có ai quan tâm mình như thế nữa, trong lòng liền cảm động không thôi, mỉm cười nói: "Cũng không có gì ạ, diễn phim là giấc mộng của đời cháu… thực hiện giấc mơ của mình thì không có gì là vất vả cả!"
Trang Liêu Nguyên gật gật đầu: "Nói có lý lắm!"
Đứa trẻ này thật không tệ, tính tình cũng rất tốt!
Vẻ mặt Trang Liêu Nguyên lại càng thêm tán thưởng, nhưng sau đó sắc mặt lại trở nên nghiêm trọng: "Cô bé này, cháu là người thông minh, chắc hẳn cháu cũng biết gia đình như nhà họ Lục không hợp với cháu. Chuyện khác bác cũng không nhiều lời, nhưng nếu có một ngày cháu đổi ý thì có thể tới tìm bác. Chỗ bác có rất nhiều thanh niên độc thân ưu tú, đều là những người đầu đội trời chân đạp đất! Kiểu gì cũng sẽ có người cháu thích!"
"..." Ninh Tịch nghe vậy liền trợn tròn mắt.
"Chỗ bác có rất nhiều thanh niên độc thân ưu tú" này là có ý gì…