"Quả thật đúng là cũng có ngoại lệ, ví dụ như công ty IM và CN. Mặc dù hai công ty đều có hệ thống phòng ngự kém nhưng luôn có lời bởi vì có nguồn tiền lưu động khá sung túc. Năm đó anh lấy giá 3.56 USD một cổ phiếu mua 7% cổ phần của IM. Ba năm sau IM lại thay đổi chiến lược kinh doanh, bắt đầu rút vốn về và tập trung vào lĩnh vực sản xuất điện thoại thông minh. Giờ mỗi cổ phiếu đã có giá 32.8 USD, ước chừng tăng gấp 10 lần. Anh đúng là lợi hại, lĩnh vực gì cũng dám chơi..."
"May mắn thôi."
"Anh cứ khiêm tốn, trước mặt em không cần giả bộ thế đâu!"
.....
Phụ huynh hai nhà nhìn hai đứa bé thì đều tỏ vẻ hài lòng.
"Hai người nhìn xem, hai đứa trò chuyện vui vẻ biết bao nhiêu! Hai người không biết đó thôi, cái thằng này nhà tôi bình thường ở nhà dẫu tôi có nói rách cả miệng nó cũng chỉ trả lời một chứ "ừ". Hiếm lắm nó mới cho được một câu đầy đủ!"
"Đừng có nhắc tới nữa, con bé nhà tôi cũng như thế cả thôi! Tôi nhớ khi còn bé hai đứa nó cũng chơi thân với nhau lắm..."
Quan Thụy vốn còn đang kín đáo phê bình chuyện Lục Đình Kiêu đã có một đứa con trai và hiện còn đang có bạn gái. Nhưng mà, nghĩ tới cam kết của Lục Sùng Kiêu rồi lại nhìn những gì Lục gia đạt được sau khi Lục Đình Kiêu tiếp nhận thì ông ta lại thấy, mấy vấn đề kia chỉ là chuyện nhỏ.
Quan trọng nhất là, đám cưới này có thể mang về cho Quan gia những lợi ích to lớn không cách nào tưởng tượng được.
Trên thực tế, Lục Sùng Sơn vẫn không ưng ý Quan Tử Dao cho lắm.
Người ông ta ưng ý nhất hiển nhiên vẫn là Đại tiểu thư Trang gia - Trang Khả Nhi kia, đó mới thật sự là miếng mồi ngon.
Quan Tử Dao có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ xuất thân từ gia tộc thương nhân mà thôi, quá mức khôn khéo và chỉ biết nhằm vào lợi ích.
Chỉ tiếc là thời gian gần đây, Trang gia dường như lạnh nhạt hơn với nhà bọn họ nên cứ làm Lục Sùng Sơn tiếc nuối mãi.
Dẫu sao đó cũng là nhà quan, mà mấy nhà quan kiểu đó thường thích kết thân thích với quan gia như họ thôi, họa hoằn lắm mới có một hai nhà cùng thương nhân kết hôn.
Nói cho cùng, bữa tối nay cả chủ lẫn khách đều vui, Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý cũng tạm thời thả lỏng. Giờ hai người họ chỉ cần chờ Lục Đình Kiêu hồi tâm chuyển ý nữa mà thôi. Có điều, đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ, họ căn bản không biết đây là chiêu trò đánh lạc hướng của anh con trai...
Châu Giang Đế Cảnh.
Sau khi về nhà Ninh Tịch liền đi tắm rửa đang chuẩn bị định đi ngủ thì chuông cửa vang lên.
Thấy người đến là Lục Đình Kiêu thì Ninh Tịch có chút ngạc nhiên: "Lục Đình Kiêu, sao muộn thế này rồi anh còn tới? Mau vào đi!"
Sau khi vào nhà, Ninh Tịch muốn tìm dép cho anh thì lại bị anh ôm lấy.
"Sao thế?"
"Xin lỗi em, vì một vài nguyên nhân mà trong thời gian ngắn anh không thể nào thay đổi thái độ của bọn họ được. Nhưng mà, bất kể là chuyện yêu đương hay kết hôn cũng là chuyện riêng của hai chúng ta. Em không cần phải lấy lòng bất kỳ ai. Cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì cũng không được lừa anh mà tự giải quyết một mình, hiểu không?"
"Ừ, em hiểu." Ninh Tịch gật đầu.
Hóa ra là sợ cô buồn phiền nên tối muộn thế này rồi còn chạy tới "vuốt lông" cho cô nha~!
"Thật ra thì chuyện này nếu phải giải quyết thì cũng rất dễ dàng." Lục Đình Kiêu nói.
"Anh có cách sao?" Ninh Tịch lập tức dò hỏi, nếu đã có cách tại sao không nói sớm chứ?
Lục Đình Kiêu gật đầu: "Có một cách rất hữu hiệu, hơn nữa còn rất đơn giản, chỉ có điều trước mắt chưa thực hiện được."
"Thật sao? Là cách gì vậy?" Ninh Tịch càng nghe càng tò mò.
Lục Đình Kiêu: "Tạo người."
Ninh Tịch gãi gãi đầu: "Hả? Tạo... tạo cái gì?"
Lục Đình Kiêu nhướng mày nhìn về bụng của cô.
Chú ý tới tầm mắt của Lục Đình Kiêu, khuôn mặt già của Ninh Tịch lập tức đỏ tưng bừng: "Đệch! Lục Đình Kiêu, anh lại bắt đầu đen tối rồi đấy!"
Lục Đình Kiêu: "Đen chỗ nào? Đây chẳng phải là một chuyện rất thần thánh sao?'
Ninh Tịch: "Quá trình tạo rất đen!!!"