Tại phòng họp của tập đoàn Lục thị.
Lục Đình Kiêu đang nói chuyện thì ngừng lại, nhận một cuộc gọi.
"Ừ?"
Sau đó không biết người bên kia nói cái gì mà trong nháy mắt, núi băng ngàn năm của Boss bọn họ chợt tan rã, thậm chí còn cười nhẹ một tiếng.
Tiếp đến chỉ nghe được Boss đại nhân cực kì dịu dàng mở miệng: "Anh đang họp, em cứ hẹn gặp ông ta, sau đó anh sẽ đến."
Trong phòng họp tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau.
Sao có cảm giác Boss sai sai chỗ nào đó?
Như thể.... tín hiệu mùa xuân đang tới...
Bên tay trái Lục Đình Kiêu là Lục Cảnh Lễ đang chết lặng, vẻ mặt sống không bằng chết.
Ha ha ha, hay là cứ tiếp tục kế hoạch xuất gia đi nhỉ?
Anh Hai thất tình thì anh chịu khổ, anh Hai yêu thì anh vẫn bị ngược như thường...
.....
Bên kia, Ninh Tịch làm theo ý của Lục Đình Kiêu, gọi điện cho Hồ Hồng Đạt.
Lục Đình Kiêu sợ cô không tự tìm được số của Hồ Hồng Đạt, nên đem số di động của Hồ Hồng Đạt gửi cho cô.
"Alo..."
Lúc Hồ Hồng Đạt nhận được điện thoại là đang dính lấy Phương Nhã, ông ta còn đang không nhịn được mà muốn làm tiếp nhưng mà giọng phụ nữ đầu bên kia lại cực kì dễ nghe, vì vậy không kiềm được hỏi thêm một câu: "Alo, ai vậy?"
"Xin chào Hồ tổng, tôi là Ninh Tịch."
"Ninh Tịch? Là Ninh....A! Ninh Tịch à! Ha ha..." Hồ Hồng Đạt giờ mới phản ứng kịp, càng không có ý định cúp máy.
Ninh Tịch này là một đại mỹ nữ! So với Minh Phương Phương còn đẹp hơn gấp mấy lần!
Cho nên ban đầu Phương Nhã bảo ông ta đẩy chậu nước bẩn này lên người Ninh Tịch, trong lòng ông ta quả thật cũng có chút tình nguyện.
Dẫu sao cũng là đàn ông mà, trong lòng đều có mấy phần hư vinh. Quậy chút scandal với người phụ nữ đẹp như vậy cũng là một loại làm màu lấy tiếng.
Không ít người bạn sau khi nghe chuyện còn gọi điện tới trêu đùa ông ta, nói ông đúng là số hưởng.
Xã hội này là vậy, cùng là ngoại tình nhưng cái giá đàn ông phải trả nhỏ hơn phụ nữ nhiều lắm. Đa phần sự chỉ trích đều hướng về phía người phụ nữ mà thôi.
Hồ Hồng Đạt cũng không phải là người của giới giải trí, loại chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy đối với ông ta. Cùng lắm là cổ phần công ty lên lên xuống xuống mấy ngày mà thôi. Miễn là ông ta không ly hôn với Minh Phương Phương thì mọi chuyện sẽ yên ổn lại rất nhanh.
Thậm chí có khả năng về sau chuyện này còn là vốn liếng để ông ta lấy ra khoe khoang...
Phương Nhã này cũng không thể tính là mỹ nhân, thậm chí Hồ Hồng Đạt còn khinh thường cô ta nữa là. Ban đầu là do ả đàn bà này tự leo lên giường của ông ta, cộng thêm biểu hiện trên giường cũng rất tốt nên ông ta mới đồng ý bao nuôi.
Hồ Hồng Đạt ý bảo Phương Nhã dừng lại, sau đó nói chuyện với Ninh Tịch: "Làm sao, cô tìm tôi có chuyện gì? Hay là cô cũng giống người quản lý của mình đòi tôi lên tiếng thanh minh?"
"Trong điện thoại không nói rõ được, Hồ tổng, không bằng gặp nhau rồi nói?" Ninh Tịch đề nghị.
Vừa dứt lời, trong con mắt đục ngầu của Hồ Hồng Đạt lập tức chuyển vài vòng, không kìm được sự hưng phấn.
Người đàn bà này lại muốn hẹn gặp ông ta để làm gì?
Chẳng lẽ cô ta biết tội này có rửa cũng không sạch nên thà rằng nhận luôn?
Chậc... hàng cực phẩm thế này ông ta cũng muốn nếm thử xem mùi vị ra sao...
"Được thôi! Tất nhiên có thể." Hồ Hồng Đạt đáp ứng rất sảng khoái.
"Được rồi, một tiếng sau tại nhà hàng Provence, phòng số 18, không gặp không về." Bên kia Ninh Tịch nói rõ thời gian và địa điểm sau đó mới cúp máy.