Lúc này hai người cũng bắt đầu lo lắng, đi hỏi thăm xem có ai thấy Ninh Tịch không nhưng mọi người đều nói không để ý, sau cùng họ phải xin xem camera an ninh.
Thủ tục lấy camera an ninh của khách sạn có chút loằng ngoằng, đợi đến lúc bọn họ xem được thì trời cũng đã tối.
Camera an ninh ghi rõ tối qua Ninh Tịch vừa về đến khách sạn đã ngủ, ban đêm cũng không bước chân ra ngoài cho đến tận sáng hôm sau mới rời đi.
Mà đi đến tận giờ vẫn chưa trở lại...
"Rốt cuộc là chạy đi chỗ nào chứ, đến giờ còn chưa về!" Giang Mục Dã nhăn chặt lông mày.
Nhìn quần áo mà Ninh Tịch mặc trên người cũng không có vẻ là đi chơi. Chưa kể lúc cô ra cửa là sáng sớm...
Quách Khải Thắng đi qua đi lại trong phòng, vẻ mặt lo lắng: "Trị an của nước X không tốt lắm... Mặc dù thành phố Dibu này không tệ lắm nhưng mấy chỗ xung quanh chẳng thể nào nói là an toàn cả, chắc Ninh Tịch sẽ không rời khỏi thành phố Dibu chứ? Hôm qua cô ấy không nói với cậu hôm nay cô ấy đi đâu sao?"
Giang Mục Dã lắc đầu: "Không nói gì cả, kéo cô ấy đi uống rượu cũng không đi, nói là phải về ngủ bù!"
Hai người bắt đầu tìm người từ giữa trưa nhưng mà đến tận đêm khuya vẫn không có tin tức nào...
.....
Cùng lúc đó tại Đế đô, trong một bữa tiệc thương nhân nào đó.
Lục Đình Kiêu mặc cả cây vest đen đứng trước cửa sổ sát đất, vẻ mặt có mấy phần không yên lòng.
Sau lưng, Mạc Lăng Thiên đi tới khoác tay lên bả vai anh, vẻ mặt không thể nhìn nổi nữa: "Này này này, chú lại đang nghĩ cái gì đấy, sao gần đây thấy chú cứ có vẻ không yên lòng? Đến tiệc rượu không lo uống rượu, hồn vía cứ đi đâu ấy?"
Vừa dứt lời, Mặc Lăng Thiên chú ý tới màn hình di động vẫn đang sáng của Lục Đình Kiêu, một giây sau vẻ mặt anh ta như thể sắp bị chói mù mắt chó: "Mẹ nó! Chói! Chói mắt quá! Đây là cái loại đồ chơi gì hả? Lục Đình Kiêu, có phải chú uống nhầm thuốc rồi hay không?"
Lục Đình Kiêu liếc anh bạn tốt một cái, vẻ mặt lạnh như băng như thể cảm thấy lời của anh ta xúc phạm đến cái di động của anh vậy.
Màn hình chờ trên di động của Lục Đình Kiêu là một bức ảnh gồm Tiểu Bảo, Ninh Tịch và anh, đúng tiêu chuẩn của hình ảnh một nhà ba người.
Trong hình cả ba người đều làm một tư thế hai tay chống má cực kỳ đáng yêu, trên mặt ba người đều dán rất nhiều những hình dán nho nhỏ, trên đầu còn kẹp thêm đôi tai mèo hồng hồng. Nếu như chỉ có Ninh Tịch và Tiểu Bảo mà nói thì tấm hình này còn đáng yêu, cơ mà cộng thêm một cái mặt liệt của Lục Đình Kiêu vào thì tấm hình này lập tức trở nên vô cùng quỷ dị.
Cho nên, cũng khó trách Mạc Lăng Thiên lại bị chói mắt: "Đệch, chú mà đi chụp cái loại đồ chơi này sao! Thật phục chú quá! Không biết còn tưởng chú bị cái gì ám vào người!"
Lục Đình Kiêu hoàn toàn không để ý tới anh bạn tốt còn đang phỉ nhổ, mở máy nhắn tin cho Ninh Tịch: [Xuống máy bay chưa?]
Nếu như không bị trễ giờ thì hẳn là chuyến bay của Ninh Tịch đã hạ cánh. Bởi vì anh có việc xã giao nên mới không thể tự mình đến đón.
Lục Đình Kiêu gửi tin tức xong, di động bên kia vẫn không có người trả lời.
Một lát sau, di động của Lục Đình Kiêu vang lên, vốn nghĩ là Ninh Tịch nhưng không ngờ lại là Giang Mục Dã.