Lục Đình Kiêu gật nhẹ: “Ừm.”
Lục Cảnh Lễ sắp khóc đến nơi: “Ôi trời ơi! Ừm thế nghĩa là sao? Rốt cuộc thì anh có cách nào không? Với cái tính cố chấp của ông già nhà mình, nhỡ đâu không chịu nổi kích thích lại ra làm cái gì đấy thì sao? Ai mà khuyên cho nổi!”
Mà thảm nhất là người để cho Tiểu Bảo đi với Ninh Tịch chính là anh đấy!
Lục Cảnh Lễ tựa hồ đã đoán ra được tình cảnh bi thảm của mình trong tương lai.
Lúc này, dưới nhà đã vang lên tiếng bước chân, tiếp sau đó vang lên tiếng đối thoại giữa lão gia tử và người hầu.
“Tình hình của Tiểu Bảo hôm nay như thế nào rồi?”
“Thưa lão gia, Tiểu thiếu gia vẫn chưa dậy ạ.”
“Ừ, để ta lên xem thế nào.”
Lão gia tử dồn hết sự chú ý lên đứa cháu nội bảo bối, về đến nhà việc đầu tiên đương nhiên là đi thăm Tiểu Bảo.
Lục Cảnh Lễ phi như bay xuống nhà, giơ hai tay ra cản trước mặt mặt Lão gia tử: “Ba! Ba có đói không! Ba đi ăn sáng trước đã! Mẹ con từ sáng đến giờ vẫn đang bận rộn trong phòng bếp kìa!”
“Đợi lát nữa rồi ăn, ba lên xem Tiểu Bảo đã.”
“Thôi, ba ăn rồi lên xem sau! Không ăn là đồ ăn nguội mất đấy!”
“Lạnh thì để người hầu hâm nóng lại là được rồi!”
“Như thế thì mất hết dinh dưỡng rồi còn gì!”
Lục Sùng Sơn giờ mới phát hiện ra có cái gì đó lạ lạ, ông sầm mặt không vui nhìn anh: “Cái thằng nhóc thối tha này, có phải là con lại gây ra chuyện gì nữa rồi không?”
Lục Cảnh Lễ cười khan gãi đầu nói: “Con… con đâu có! Con thì có thể gây ra chuyện gì đây!”
Lúc này, Lục lão phu nhân đi ra từ phòng bếp: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi đấy, gọi Tiểu Bảo dậy ăn sáng đi! Ngủ nhiều quá cũng không tốt đâu!”
Thôi xong…
Lần này thực sự không trốn được nữa rồi…
Thấy vẻ mặt của Lục Cảnh Lễ có cái gì đó lạ lạ, lại cứ chắn trước cửa phòng không cho bọn họ vào, hai ông bà liền phát hiện ra có chuyện gì đó không đúng.
Lục Sùng Sơn tức giận gạt anh ta sang một bên đẩy cửa bước vào.
Trong phòng trống không, chẳng có ai.
Vẻ mặt của Lục Sùng Sơn thoắt cái liền thay đổi, đen sì như bão tố sắp đến: “Tiểu Bảo đâu???”
Nữ hầu chịu trách nhiệm chăm sóc Tiểu Bảo sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, kinh hoàng nói: “Sao lại thế này… Tiểu thiếu gia rõ ràng là vẫn ngủ trong phòng mà!”
“Các người làm ăn kiểu gì thế hả? Bao nhiêu người mà không trông nổi đứa một đứa trẻ con!”
Lục Cảnh Lễ thấy tình hình có vẻ mất kiểm soát, đang chuẩn bị đứng ra gánh tội thì đúng lúc này đằng sau lưng anh bỗng vang lên một giọng nói lành lạnh: “Tiểu Bảo không phải là phạm nhân.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!