Lâm Chi Chi đang nói chuyện với Lôi Minh, không hề chú ý tới ánh mắt của Giang Mục Dã, sau khi nói xong thì quay ra dặn dò Ninh Tịch: "Ninh Tịch, tôi với anh Minh cần thương lượng một số chuyện, em cùng với sư huynh của em tập dượt một lượt trước đi."
"Dạ, chị cứ làm việc của mình đi!"
Ngoan ngoãn vẫy tay tạm biệt Lâm Chi Chi xong, Ninh Tịch lập tức khôi phục lại bộ dạng Tiểu ma vương, âm trầm nhìn Giang Mục Dã, nói: "Chậc chậc chậc, lông vàng này... vừa nãy có thấy không? Tôi còn lo hai người gặp nhau thì chị Chi Chi sẽ khó xử, kết quả chị ý còn không thèm liếc mắt nhìn chú lấy một cái! Thật ngầu! Càng ngày tôi càng thích chị ý!"
Giang Mục Dã trừng cô: "Rốt cuộc ai nói cho bà cô ta là bạn gái cũ của tôi!"
Ninh Tịch chớp mắt: "Không phải chính ông nói sao?"
"Biến! Tôi không có nhắc đến nha, tất cả đều là do bà tự biên tự diễn."
"Ai bảo ông cứ khiến người ta hiểu lầm cơ..." Ninh Tịch lẩm bẩm sau đó con giun tò mò trong bụng trỗi dậy: "Nếu không phải bạn gái cũ... vậy quan hệ của hai người là gì? Tại sao ông lại e ngại chị ấy như vậy?"
"Tôi e ngại cô ta lúc nào? Ninh Tiểu Tịch, bà có thể đừng nghĩ vớ va vớ vẫn nữa được không!" Giang Mục Dã thật sự sắp bị cô dày vò chết mất.
Vì muốn tìm hiểu sự tình, Ninh Tịch liền mềm giọng trấn an: "Được rồi được rồi, vậy tôi không nghĩ lung tung nữa, tự ông khai báo đi! Rốt cuộc là sao?"
"Sao trăng gì? Trước đây cô ta từng là quản lí của tôi thôi!" Giang Mục Dã quơ quơ quyển kịch bản trong tay.
Ninh Tịch trợn to mắt: "Không thể nào, chị Chi Chi từng mang ông á?"
Giang Mục Dã trợ mắt lại: "Làm sao, không được sao? Vẻ mặt của bà đây là sao hả?"
Ninh Tịch lắc đầu, thở dài nói: "Cái này còn đáng thương hơn so với làm bạn gái cũ..."
Tính tình Giang Mục Dã dở dở ương ương thế nào đã là điều mà cả giới biết, không một trợ lý nào có thể chịu được anh ta quá một tuần.
Lôi Minh có thể chịu được lâu như vậy là vì tính cách của anh ấy vô cùng tốt, vô cùng có kiên nhẫn, cho nên mới có thể ở cạnh Giang Mục Dã lâu như vậy.
Biết Lâm Chi Chi với Giang Mục Dã không phải loại quan hệ đó thì Ninh Tịch thầm thở phào một hơi, nếu là thật thì thật sự là lúng túng lắm đó.
Lúc này, Tiểu Đào chỉ huy một người mang đến một cái ghế nằm siêu cấp sang trọng: "Chị Tịch, chị ngồi cái này đi!"