Trang Lệ Nhã ở bên ngoài gõ cửa, mặc dù đập rất mạnh nhưng từ đầu tới cuối đều không mở miệng nói câu nào.
Bà ta cũng không gọi tên Ninh Tôn, cũng không gọi anh mở cửa, chỉ cố chấp gõ mạnh lên cửa nhà.
Gõ đến mức mà đánh thức cả Hứa Thanh Du và mẹ Ninh đang ngủ.
Mẹ Ninh ra khỏi phòng trước, cơn sốt của bà cũng đã đỡ, nhìn cả người thoải mái hơn so với lúc mới ngủ.
Mẹ Ninh vuốt mắt từ trong phòng đi ra, âm thanh nhỏ nhỏ như thì thầm: “Có ai đến vậy? Sao lại gõ cửa hung hăng thế.”
Ra tới nơi nhìn thấy Ninh Tôn đứng ngay trước cửa, mẹ Ninh sững sờ: “Con ra rồi sao, vậy sao không mở cửa đi, ai ở bên ngoài vậy?”
Ninh Tôn tựa người ở trên tủ giày, cầm điện thoại nhìn chằm chằm, anh nhìn cũng không nhìn lại mẹ Ninh, nói thẳng: “Mẹ không cần để ý đến đâu, bên ngoài là mấy tên điên thôi.”
Mẹ Ninh thấy có chút kỳ quái, vẫn đi đến cổng, bà cũng không mở cửa, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Sau đó mẹ Ninh lập tức nhíu mày lại.
Lúc trước bà có nhìn ảnh của Trang Lệ Nhã qua tin tức trên mạng, nhưng mà người thật và ảnh chụp dù sao vẫn không giống nhau hoàn toàn.
Bây giờ nhìn thấy mẹ Ninh cũng hơi do dự, không dám nhận.
Bà thở chậm một hơi, quay đầu nhìn Ninh Tôn: “Ai đang ở ngoài cửa vậy? Nhìn có vẻt quen mắt.”
Ninh Tôn cũng không có ý giấu diếm: “Trang Lệ Nhã.”
Mẹ Ninh sững sờ, hôm qua lúc còn ở bãi đỗ xe, trạng thái tinh thần của bà không được tốt lắm, nên cũng không để ý Trang Lệ Nhã từ trên xe xuống đi vào trong bệnh viện.
Nhưng mà bà nhớ là, lúc mà bọn họ rời khỏi bệnh viện cũng là bởi vì Trang Lệ Nhã đến đó.
Lúc ấy Ninh Tú nói là Trang Lệ Nhã muốn đi đến đây gây sự nên để bọn họ đi trước tránh đỡ bị gây rối.
Cho nên, biểu cảm mẹ Ninh rất khó coi: “Bà ta đến chỗ chúng ta làm gì, không phải vừa gây chuyện ở bệnh viện xong sao, bây giờ đến chỗ chúng ta có phải là cũng muốn gây chuyện không?”
Ninh Tôn hơi kéo khóe miệng lên chút: “Chắc là ở chỗ ông già không đạt được cái gì tốt nên không cam tâm.”
Chuyện này mẹ Ninh nghĩ mãi cũng không thông: “Ở chỗ Ninh Bang bà ta không thu được lợi ích gì, vậy chẳng lẽ đến chỗ chúng ta sẽ được à?”
Vừa nói dứt câu này thù Hứa Thanh Du cũng ra đến nơi, sau khi ngủ được một giấc thì tinh thần của Hứa Thanh Du cũng tốt hơn.
Cô túm lấy một bên tóc, cũng đi về hướng bên này: “Ai vậy? Sao gõ cửa lớn thế, sao hai người không mở cửa mà đứng đó thế?”
Mẹ Ninh học dáng vẻ của Ninh Tôn, tựa ở bên cạnh tủ giày: “Vợ của Ninh Bang, muốn đến đây gây sự.”
Hứa Thanh Du hơi bất ngờ, nhưng mà sau đó cũng nghĩ thông chuyện này.
Trang Lệ Nhã tới đây gây chuyện, cô cũng có thể hiểu được, dù sao thì trước mắt người phụ nữ này đang mất lý trí, nếu nói bà ta có thể giết người phóng hỏa, Hứa Thanh Du cũng sẽ tin.
Tài sản của Ninh Bang hẳn là một con số rất khổng lồ. Trang Lệ Nhã mất đi tài sản này, không biết tâm can bà ta đau đớn như nào.
Hứa Thanh Du cũng hiểu sao hai người họ không mở cửa, sẽ chẳng ai nguyện ý cùng với người điên nói chuyện đạo lý, kẻ điên có thể bức người khác điên theo.
Không có biện pháp nào có thể lý giải được, à duy nhất có một cách đó là không thèm để ý.
Hứa Thanh Du nhìn Ninh Tôn: “Nhưng mà chúng ta cứ mặc kệ bà ta như thế này thì chút nữa chắc chắn hàng xóm cũng sẽ không chịu được đâu.”
Tiếng gõ cửa của Trang Lệ Nhã thật sự rất lớn, không riêng gì chỗ này của Ninh Tôn, sát vách cũng sẽ nghe được như vậy sẽ phiền người ta mất.
Ninh Tôn đặt điện thoại ở trên mặt tủ giày, hai tay đút túi quần, dáng vẻ tùy ý: “Không sao đau, cứ để cho bà ta gõ, Tự Chi đã thu xếp người tới đây, lát nữa là đến thôi.”
Mẹ Ninh nghe thế cũng có phần an tâm hơn, nhưng vẫn có chút suy nghĩ: “Lần trước ngồi ăn cơm cùng với Chương Tự Chi, cảm thấy cậu ta là một người khá vui tính, không biết loại chuyện này, cậu ta sẽ xử lý như thế nào.”
Mặc dù thời gian Ninh Tôn và mẹ Ninh ở chung cũng chưa quá dài. Nhưng tâm tư của mẹ Ninh rất thẳng thắn rất dễ để người khác đoán được.
Cũng như khi bà chỉ mới nói có mấy câu, Ninh Tôn đã lập tức hiểu ý của bà.
Mẹ Ninh nở nụ cười: “Việc này thì mẹ cứ yên tâm, Tự Chi đã sớm không vừa mắt bà ta rồi, nếu như bọn họ thật sự rơi vào tay Tự Chi, tình trạng chắc chắn sẽ không dễ chịu gì.”
Hứa Thanh Du ở bên cạnh bật cười: “Chẳng lẽ bác có ý kiến gì muốn chỉ điểm sao, định chỉ điểm chút nên xử lý họ như nào.
Mẹ Ninh cười hai tiếng: “Nếu như bác đứng ra chỉ điểm, có phải không có đạo đức quá không?”
Dù sao thì bà và Trang Lệ Nhã cũng không có quan hệ trực tiếp gì với nhau.
Bà là người đã qua của Ninh Bang còn Trang Lệ Nhã là người hiện tại của Ninh Bang.
Nếu như nhất định phải nói có gì liên quan đến nhau, thì cũng chỉ có vấn đề tài sản của Ninh Bang.
Thông qua việc Ninh Tôn và Trang Lệ Nhã có chút xung đột mà liên quan.
Nhưng mà nếu bà cứ trực tiếp như vậy thì sẽ không hay lắm, tất cả mọi chuyện bên nhà họ Ninh, mẹ Ninh không có lập trường để lộ diện.
Thời gian mà bà bỏ rơi Ninh Tôn quá lâu, cho dù bây giờ lấy Ninh Tôn ra làm lá chắn thì cũng không thể can thiệp vào.
Ninh Tôn đưa tay vỗ vai mẹ Ninh: “Mẹ không nên nghĩ Tự Chi là người tốt đâu, ý đồ xấu xa của cậu ta so với người khác nhiều hơn nhiều, chỉ cần là người đã từng bị cậu ta tính kế thì đều hiểu, mấy cái mà cậu ta nghĩ ra chắc chắn mẹ không thể nghĩ ra được.”
Mẹ Ninh dừng một chút: “Con nói vậy thì mẹ cũng yên tâm, vậy mẹ cứ thanh thản ngồi chờ ba mẹ con nhà kia chịu trận.”
Ấn tượng của mẹ Ninh với Trang Lệ Nhã không tốt lắm, nên cũng không muốn nhìn bà ta chiếm được lời.
Việc này không liên quan gì đến Ninh Bang cả, mà chỉ là lúc trước bọn họ đối xử với Ninh Tôn không ra gì, lại còn cái đứa tên Ninh Tiêu kia nữa lúc trước dám đăng bài bôi nhọ Ninh Tôn, nói hươu nói vượn.
Từ cục diện của chuyện này mẹ Ninh có thể nhìn ra được, ba mẹ con nhà kia cũng không có gì là đáng ngại.
Ba người họ cứ đứng ở trước cửa trong nhà nói nói cười cười, hoàn toàn không để ý đến ba người ở ngoài cửa.
Ninh Tiêu và Ninh Tương từ đầu đến cuối không làm gì cũng chẳng nói gì, chỉ đứng ngây ngốc ở bên cạnh Trang Lệ Nhã.
Cuối cùng vẫn là nhà hàng xóm bị bọn họ ồn áo ra đi ra, rất không vui hỏi bọn họ muốn tìm ai.
Ninh Tiêu lúc này mới nói, quay đầu mở miệng oang oang nói với hàng xóm: “Không phải tìm nhà bà, bà ra ngoài làm gì, đi vào nhà bà đi đừng có mà đi ra cho thêm phiền.”
Hàng xóm là một người đã có tuổi rồi, mới đầu còn nghĩ sẽ nói lý vài câu, nhưng mà sau đó người nhà đi ra từ trong nhà kéo bà vào trong, có lẽ là không muốn để cho bà so đo với mấy người Ninh Tiêu.
Ninh Tôn nghe thấy động tĩnh bên ngoài, khẽ lắc đầu, đã đi đến bước này rồi mà Ninh Tiêu vẫn không đổi được cái tính tình công tử bột của mình.
Nếu như tương lai Ninh Bang không còn, cậu ta bị Ninh Tú đuổi ra khỏi cửa đến lúc đó mới biết được tương lai hiểm ác như nào.
Sinh ra trong một gia đình phú quý, chưa bao giờ nếm trải qua khổ sở gì như Ninh Tiêu, nếu như không có nhà họ Ninh giúp đỡ, cuộc sống sau này không biết phải trai qua bao nhiêu đau khổ.
Mấy người họ lại đứng đó đợi thêm một lúc, sau đó Ninh Tôn lại nghe được bên ngoài có tiếng ồn ào.
Chủ yếu là tiếng kêu của Trang Lệ Nhã, giống như có gì đó đụng vào bà ta.
Hứa Thanh Du và mẹ Ninh lập tức đứng thẳng người lên, vội vàng đến cạnh cửa nhìn theo mắt mèo ra ngoài.
Mắt mèo cũng chỉ nhỏ nhỏ như vậy, ba người họ tất nhiên là không có cách nào cùng nhìn rõ được.
Cuối cùng vẫn để cho mẹ Ninh xem, không biết bà nhìn thấy cảnh tượng gì mà cứ chậc chậc mấy tiếng liền.
Hứa Thanh Du ở bên cạnh nhìn thấy biểu cảm của mẹ Ninh có chút hưng phấn, làm cho trong lòng Hứa Thanh Du ngứa ngáy không thôi, rất muốn biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Ninh Tôn đi tới đứng cạnh Hứa Thanh Du, ôm cô vào lòng.
Hứa Thanh Du thấy hơi ngại ngùng, đẩy Ninh Tôn ra sau đó trừng mắt cảnh cáo anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!