Lúc này Ninh Tôn đang đứng ở trước cửa phòng, hai tay nắm chặt.
Cũng không biết tại sao mà hơi thở của anh có chút không theo được tiết tấu bình thường.
Nhịp tim của anh hiện giờ vẫn còn đập rất nhanh.
Bên phía phòng ngủ của mẹ Ninh không có động tĩnh gì, hẳn là giờ này vẫn còn đang ngủ, cả căn nhà đều yên tĩnh.
Anh cúi đầu nhìn hai tay mình một lúc, vừa rồi lúc mơ màng tỉnh dậy, cảm giác ôm một người mềm mại rõ ràng như thế.
Ninh Tôn cứ đứng đờ như thế rất lâu mới quay đầu nhìn cửa phòng mà mình mới đi ra.
Ngày hôm qua anh uống có hơi nhiều, anh chỉ nhớ là sau khi mình thay quần áo thì nằm xuống ngủ luôn, Hứa Thanh Du lên nằm cạnh anh ấy lúc nào thì anh hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào.
Anh nắm tóc kéo ra, bởi vì say rượu bây giờ đầu óc vẫn còn chưa quá minh mẫn, tình huống này làm cho tinh thần anh bị đả kích vô cùng.
Ninh Tôn đi tắm rửa trước mặc đồ ngủ đi loanh quanh ở ngoài phòng khách vài vòng, cuối cùng không còn cách nào khác, đành yên lặng không động tĩnh quay lại phòng ngủ.
Hứa Thanh Du cũng không ngủ, xảy ra tình huống như vậy làm cho tim cô kích động rất lớn làm thế nào cũng không thể ngủ tiếp.
Nhưng mà cô không nghe thấy động tĩnh rời giường của mẹ Ninh nên cũng không dám tùy tiện ra khỏi phòng.
Bởi vì cô thật sự không có cách nào đối mặt với Ninh Tôn.
Bây giờ cô nằm ở trên giường nghe thấy tiếng Ninh Tôn mở cửa, doạ cho cô vội vàng nhắm mắt lại.
Cũng may là sau khi Ninh Tôn vào thì cũng không làm gì khác, chỉ lặng lẽ cầm quần áo của mình sau đó ra ngoài.
Chờ đến khi cửa được đóng lại, Hứa Thanh Du mới từ từ trở mình lại, hí một con mắt nhìn ra phía cửa phòng.
Tình huống của cô và Ninh Tôn như vậy, cho dù lúc vừa mới rời giường đầu óc của Ninh Tôn không quá rõ ràng ổn định thì bây giờ anh hẳn cũng đã biết rồi, đêm qua hai người bọn họ đã ngủ cùng nhau.
Aaa quá xấu hổ mà!!! Cô thật sự không biết chút nữa mình ra ngoài thì cô nên bày ra biểu tình gì thì mới có thể làm cho mình thể hiện ra được rằng mình không biết hay là thể hiện tự nhiên vô tội.
Hứa Thanh Du nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, mãi đến khi nghe thấy có tiếng của mẹ Ninh ở ngoài phòng khách truyền vào.
Tiếng nói của mẹ Ninh xen lẫn tiếng ngáp, âm thanh uể oải: “Sao sớm vậy mà con đã dậy rồi, đói sao? Mẹ đi nấu cho con bát mì ăn trước nhé.”
Hứa Thanh Du vội vàng vểnh tai lên nghe, mẹ Ninh đã dậy rồi, cô có nên ra ngoài đó không?
Nhưng mà sau khi ra ngoài vẫn sẽ rất xấu hổ, phòng này lớn như vậy, phòng bếp lại còn thông với phòng khách, sau khi ra ngoài cho dù đứng ở chỗ nào, khẳng định là sẽ phải đối mặt với Ninh Tôn.
Như vậy, như vậy, như vậy…
Chuyện này thật là làm người khác bực mình mà.
Ninh Tôn ngồi ở trên ghế sofa mở tivi lên xem, nhưng mà không ở âm thanh, suy nghĩ của anh hiện giờ không biết đã bay đến phương trời nào rồi.
Đột nhiên nghe thấy mẹ Ninh hỏi mình như vậy thì anh cũng chỉ a một tiếng.
Mẹ Ninh cảm thấy có chút kỳ quái, quay đầu nhìn anh chằm chằm: “A cái gì mà a, mẹ đang hỏi con có đói bụng hay không, có cần mẹ làm cho con một tô mì lót bụng trước không?”
Lúc này Ninh Tôn mới nghe rõ mẹ Ninh nói với anh ấy cái gì, vội ngoài: “Không đói, nếu mẹ còn chưa tỉnh ngủ thì về phòng ngủ tiếng đi.”
Mẹ Ninh vặn eo vặn cổ: “Không ngủ nữa, nếu cứ ngủ nữa thì thể nào cũng đau đầu cho coi, dậy hoạt động một lúc, chờ ăn cơm xong thì lại vào phòng chợp mắt một lúc.”
Nói vậy xong thì bà đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau khi rửa mặt xong đi ra bà vẫn nhìn thấy Ninh Tôn ngồi đừ ở trên ghế sofa.
Bà kiếu kỳ nhìn về phía phòng của Ninh Tôn: “Tiểu Du vẫn còn chưa ngủ dậy sao, đã giờ này rồi vào gọi con bé dậy đi, mẹ đi nấu cơm trước đã, chúng ta ăn cơm xong thì lại nghỉ ngơi tiếp, ngủ nghỉ thì vẫn cần ăn sáng mà.”
Lúc này cũng đã qua giờ ăn sáng được một lúc rồi.
Chẳng qua là, bây giờ làm gì có tâm trạng mà ăn uống gì chứ.
Bây giờ bảo Ninh Tôn đi vào gọi Hứa Thanh Du dậy thì thật sự thì anh cũng không biết làm cách nào để gọi cô ấy dậy.
Chuyện này đối với anh thật sự là khó giải quyết, hai người bọn họ chưa thấy nhau mà đã cảm thấy rất lúng túng rồi, giờ nhìn nhau không biết làm sao.
Mẹ Ninh không biết chuyện xảy ra với hai người họ, vẫn nấu cơm như thường, chẳng quản chuyện bên này.
Ninh Tôn đứng lên đi về phía cửa phòng.
Nhưng mà anh ấy đi đến cửa lại vòng qua vòng lại không đẩy cửa vào, thậm chí còn không có dũng khí đưa tay lên gõ cửa.
Hứa Thanh Du liệu có biết tối hôm qua cô ấy và mình cùng ngủ trên một chiếc giường hay không thì Ninh Tôn không rõ lắm, nhưng là bản thân anh vẫn chột dạ.
Nên cứ đi đi lại lại trước của phòng một lúc, mẹ Ninh ở trong phòng bếp nhìn rõ bên ngoài nhìn một cái thấy có chút hiếu kì: “Con cứ đi qua đi lại ở trước cửa như thế làm gì, sao vậy, làm mất cái gì tìm không thấy hay sao?”
Ninh Tôn vội nói không phải, sau đó xoay người đưa lưng về phía mẹ Ninh, đối mặt với cánh cửa hít sâu một hơi đưa tay gõ hai cái lên cửa.
Ở trong phòng Hứa Thanh Du nằm không được mà ngồi cùng không yên.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô giật cả mình, vội vàng nằm xuống lần nữa, cố ý làm cho âm thanh của mình khàn khàn: “Có chuyện gì vậy?”
Ninh Tôn không mở cửa ra chỉ đứng ở ngoài cửa nói vọng vào: “Đã dậy hay chưa? Mau rửa mặt rồi ra ngoài đi, sắp đến giờ cơm rồi.”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng xem như là trả lời lại Ninh Tôn.
Ninh Tôn thở một hơi thật dài, nói xong một câu này, anh ấy cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bây giờ nói chuyện với Hứa Thanh Du, dường như anh phải lấy hết hơi mới có thể nói ra được một câu.
Gọi Hứa Thanh Du xong, Ninh Tôn lại quay trở về ngồi trên ghế sofa.
Mẹ Ninh bận rộn ở trong phòng bếp, bữa sáng không cần làm quá phong phú, làm một vài món đơn giản là được.
Bà đem bánh bao đông lạnh ở trong tủ lạnh ra bỏ vào nồi hấp lại, sau đó lấy sữa đậu nành ra đổ ra cốc, lại bận rộn làm thêm một chút salad.
Một bên làm một bên bà nói với ra ngoài cùng Ninh Tôn nói chuyện: “Con xem tivi mà không mở âm thanh, con xem cái gì vậy?”
Ninh Tôn lại a một lần nữa, dường như bây giờ mới phát hiện ra là tivi vẫn luôn không mở âm thanh.
Trạng thái ngày hôm nay chả anh không được tốt lắm, cho dù làm chuyện gì thì trong lòng cũng không yên.
Ninh Tôn vội vàng cầm điều khiển từ xa mở âm thanh lên sau đó lại tựa lưng ngồi ngả trên sofa, nhưng mà trên tivi đang chiếu cái gì thì anh ấy vẫn không biết như cũ.
Trong phòng Hứa Thanh Du đã dậy, thay quần áo đứng ở trước cửa bối rối một lúc mới dơ tay nắm xoay tay nắm cửa mở ra, cô vừa bước ra khỏi cửa là sóng lưng của Ninh Tôn liền thẳng tắp.
Mặc dù không quay đầu lại nhìn nhưng Ninh Tôn cũng biết là Hứa Thanh Du đã ra đến nơi rồi.
Hứa Thanh Du đứng im nhìn phòng khách và phòng bếp một tý sau đó vội vàng quay người đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc cô rửa mặt cố ý kéo dài thời gian, muốn chờ cho mẹ Ninh làm xong bữa sáng rồi cô mới ra.
Bằng không nếu bây giờ ra ngoài một mình đối mặt với Ninh Tôn thì sợ là cô sẽ xấu hổ chết mất.
Bởi vì cứ nhìn thấy Ninh Tôn là cô lại nhớ tới hình ảnh ôm ấp tối qua của hai người. Thân thể hai người dựa sát vào nhau, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau.
Cánh tay của Ninh Tôn đặt ở hông của mình, thậm chí anh còn mơ màng mà cọ cọ ở trán của cô.
Loại cảm giác này không biết nên nói như thế nào, Hứa Thanh Du cũng không thể nói là mình ghét nó, nhưng mà chỉ là có chút xa lạ cũng có chút khiến cô sợ hãi.
Thao tác của mẹ Ninh bên kia rất là nhanh, không bao lâu đã đã từ phòng bếp đi ra.
Hứa Thanh Du nghe được âm thanh của bà thì cũng vội vàng búi tóc lại đi từ trong nhà vệ sinh ra.
Mẹ Ninh không biết chuyện xảy ra giữa Ninh Tôn và Hứa Thanh Du nên biểu cảm của bà rất tự nhiên: “Tỉnh rồi sao? Con có bị đau đầu không? Có cần bác nấu cho con một bát canh giải rượu không?”
Cô không có cảm giác đau đầu gì cả, rượu vang đỏ nhà Trì Uyên là hàng cao cấp, cho dù có uống say thì ngày hôm sau cũng không quá khốn đốn cảm giác đau đầu hay cảm giác gì khác.
Hứa Thanh Du nói không cần sau đó nói: “Con đã nghỉ ngơi đủ rồi, còn bác ấy ạ, còn thấy hôm quá bác uống nhiều lắm, hôm nay bác có thấy khó chịu ở đâu không?”
Trong lúc nói những lời này, ánh mắt cô hơi liếc về phía Ninh Tôn chú ý tình hình của anh.
Ninh Tôn ngồi ngay ngắn thẳng tắp ở trên sofa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tivi, dường như xem rất nghiêm túc.
Mẹ Ninh cũng không có chỗ nào không thoải mái: “Bác chỉ có chút mệt thôi, hôm qua thật sự là rất vui cho nên uống không ngừng được.”
Hứa Thanh Du nhẹ gật đầu, sau đó đi tới bên bàn ăn ngồi xuống, mẹ Ninh cũng đi về hướng đó mới đi được hai bước thì quay người nhìn Ninh Tôn: “Con còn ngồi thừ ra đó làm cái gì nữa? Không định vào ăn cơm à?”
Hôm nay phản ứng của Ninh Tôn so với bình thường chậm hơn nửa nhịp, anh dừng lại một chút sau đó vội nói: “Có ăn, tất nhiên là ăn rồi.”
Mẹ Ninh cảm thấy buồn cười: “Hôm nay con bị làm sao vậy? Từ lúc mẹ đi ra là đã thấy con có chút ngơ ngác rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!