Mặc dù ba Lương rất ham rượu lại thích kéo dài thời gian nhậu nhưng ông ta cũng biết chiều nay ông cụ Chương phải đi về cho nên cũng chỉ hơi uống một tý rồi ngừng.
Hai người đàn ông lại ngồi trong nhà trò chuyện trong chốc lát thì thời gian cũng trôi qua khá nhanh.
Cô ba Chương đi vào dìu ông cụ Chương.
Mấy người bọn họ vừa nói chuyện vừa đi ra bên ngoài.
Ông cụ Chương đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, ông cụ muốn mời hai vợ chồng nhà họ Lương qua nhà ông ta chơi một bữa cho biết nhà.
Nhà họ Lương cũng chỉ có một đứa con gái là Lương Ninh Như, đến lúc đó gả cô ta cho Chương Tự Chi rồi thì cũng không sống ở đây nữa, chỉ còn lại hai vợ chồng già thì quả thực cũng rất cô đơn.
Ý của ông cụ Chương là nếu như bọn họ có thể chịu được thì cũng có thể dời nhà đi theo Lương Ninh Như.
Qua đó rồi ông cụ sẽ nhờ người sắp xếp chỗ ở cho nhà bọn họ, đến lúc đó có thể ở cạnh con gái, con rể, hai ông bà cũng có người chăm sóc.
Hai vợ chồng nhà họ Lương có chút do dự, nhưng muốn nói bọn họ có muốn suy xét đề nghị này hay không thì đương nhiên bọn họ cũng muốn làm như vậy.
Trước kia công việc của Lương Ninh Như rất đặc thù cho nên cũng rất ít về nhà, người một nhà rất hiếm khi có thể đoàn viên.
Mà bây giờ cô ta cũng mới chuyển ngành không bao lâu lại sắp lấy chồng rồi. Tuy nói bây giờ giao thông thuận tiện nên chuyện về nhà ngoại cũng không còn phiền phức như trước nữa, nhưng bọn họ cũng chỉ sợ đến lúc đó lại chuyện này chuyện kia chồng lên nhau rồi một năm cũng chưa chắc về thăm hai vợ chồng già nhà bọn họ được mấy lần.
Hai vợ chồng già cũng thật sự muốn sống cạnh con gái, con rể.
Nhưng mà nói thật sự phải lập tức rời khỏi nông thôn đi đến một nơi xa lạ thì hai người bọn họ vẫn còn có chút chần chờ.
Dù sao bọn họ cũng lớn tuổi rồi, sống ở nông thôn hơn nửa đời người nên cũng quen thuộc, bọn họ cũng quen biết hết mấy người hàng xóm láng giềng.
Bây giờ mà chuyển qua chỗ khác sống vậy cũng đồng nghĩa với việc bắt đầu lại mọi thứ từ con số không.
Cô ba Chương cười nói, “Mọi người không cần quyết định gấp làm gì mà cứ từ từ suy nghĩ cho kỹ đã. Nếu thật sự muốn qua bên kia sống thì đi qua, nếu sống không quen thì lại trở về cũng được mà.”
Mẹ Lương gật đầu, bà ta ừ một tiếng, “Nói như vậy cũng đúng, chúng tôi lại suy nghĩ thêm một chút đã vậy.”
Mấy người bọn họ nói đến đây cũng đã tiễn mấy người nhà họ Chương ra đến cổng. Bọn họ lại đứng ở cổng trò chuyện trong chốc lát thì sau đó cô ba Chương mới dìu ông cụ Chương lên xe ngồi.
Tất cả những người hàng xóm xung quanh đều đang xem bọn họ.
Có một số người nhếch miệng, một số người khác lại bày ra vẻ mặt khinh thường.
Mấy người nhà họ Lương chỉ coi như không nhìn thấy nét mặt của bọn họ.
Có một số người xấu tính như vậy đấy, cho dù người khác không liên quan gì đến mình nhưng thấy người ta hạnh phúc hay sung sướng là trong lòng bọn họ lại không thoải mái.
Ba mẹ nhà họ Lương đã sớm quen với tính tình của những người này rồi.
Lương Ninh Như cũng lên xe với Chương Tự Chi. Cô ta hạ cửa sổ xe xuống rồi phất tay với ba mẹ của mình, “Ba mẹ đi vào đi, bọn con đi đây ạ.”
Ba Lương dặn dò mấy người bọn họ đi đường cẩn thận sau đó ông ta nhìn hai chiếc xe lần lượt rời đi.
Xe nhà họ Chương vừa mới rời đi thì mấy người hàng xóm đứng hóng chuyện nãy giờ ngay lập tức ào qua như nước lũ.
Lúc người nhà họ Chương vẫn đang ở đây thì bọn họ không tiện hỏi cái gì, bây giờ thì bọn họ cũng không ngại ngùng gì nữa mà đi qua hỏi chuyện.
Có người lại gần mở miệng hỏi, “Chuyện của Tiểu Như là quyết chắc rồi đúng không? Hôm nay người nhà kia qua trò chuyện cái gì vậy? Đã nói gì về nạp tài chưa? Họ mà cho thiếu thì cũng không thể đồng ý đám cưới này được, nhà này liếc qua cũng biết là nhà giàu có, hai người phải thách cao vào. Thách càng nhiều thì đám cưới xong tiền đó cũng là của mình mà.”
Ba Lương không muốn nghe những lời này, ông ta quay người về nhà.
Người nói chuyện ngừng một chút lại nói tiếp, “Mấy bà xem ông anh Lương lại không thích nghe mấy lời này của tôi rồi. Không thích nghe nhưng tôi cũng chỉ nói mấy lời thật mà thôi. Nhà ông cũng chỉ có cô con gái một, tốt xấu gì cũng chỉ cưới có một lần này, bây giờ không thách cho cao thì còn chờ đến lúc nào nữa chứ?”
Bên cạnh có người cũng hùa theo nói, “Người nhà kia qua tới nói như thế nào vậy? Có quyết định được ngày cưới chưa? Có mua nhà cho hai đứa không, xe cũng phải mua đấy, hai nhà cách xa vậy thì bắt xe đi đi về về cũng không tiện đâu.”
“Chứ còn sao nữa? Ông phải đòi hết mấy thứ này mới được. Nhà rồi xe đã là yêu cầu cơ bản nhất rồi. Sau đó đến lễ nạp tài, nhà mình nuôi được cô con gái lớn đến chừng ấy tuổi có dễ dàng gì à, sao có thể cho không nhà bọn họ được. Bữa trước tôi nghe con gái nhà lão Từ kết hôn thách cưới mười mấy vạn tệ mà còn chưa tính tiền mấy cái khác đâu. Xe với nhà là tính riêng đấy. Tiểu Như nhà hai người không thể kém con gái nhà ông ta được, cái gì thiếu chứ cái này không thể thiếu được. Lễ mà thiếu thì không cưới hỏi gì nữa. Thời nay nam không dễ cưới chứ nữ thì dễ gả lắm.”
Những người này cứ từng người nói huyên tha huyên thuyên, cũng không biết bọn họ có đang thật sự suy nghĩ cho Lương Ninh Như không nữa.
Mẹ Lương mím môi không nói lời nào, trên mặt bà ta cũng không có chút ý cười nào cả.
Những người này cũng chỉ là muốn nói cái gì thì nói cái đó ra vẻ chỉ đạo cho thoải mái cái miệng chứ hoàn toàn không đoái hoài gì đến thái độ của mẹ Lương.
Ban đầu mẹ Lương nghĩ là bà ta không trả lời mấy người này thì bọn họ cũng chỉ nói mấy câu cho sướng miệng rồi thôi nhưng ai ngờ mấy người bọn họ cứ nói mãi không ngớt.
Đến cuối cùng bọn họ thậm chí còn khuyến khích bà ta gọi điện thoại cho Lương Ninh Như bảo nhà Chương Tự Chi đặt cọc mua nhà trước rồi để nhà đứng tên Lương Ninh Như sau đó lại suy nghĩ đến chuyện kết hôn.
Mẹ Lương không nói một câu nào mà quay đầu tiến vào trong sân.
Mấy người kia còn gọi với theo mấy tiếng rồi thậm chí còn đi theo vào sân.
Ba Lương ở trong nhà đóng cửa rầm một tiếng rõ to để rõ ràng thể hiện ra ông ta đang không vui.
Lúc này những người kia cũng nhìn ra, cả đám đều không dám vào nhà mà đứng trong sân tiếp tục bàn tán xôn xao.
Mấy người bọn họ vẫn thể hiện ra vẻ đang suy nghĩ thay cho nhà họ Lương như cũ, “Thật đấy, những chuyện này ông bà phải suy nghĩ cho thật kỹ. Ông bà mà đợi đến lúc kết hôn rồi mới nói thì đến lúc đó không ai thèm nghe đâu. Phải thừa dịp nhà bên kia muốn kết hôn như bây giờ nhắc tới mới được. Nhà bọn họ giàu như vậy thì tiêu thêm chút tiền đã sao đâu chứ?”
Mẹ Lương mở miệng nói thẳng, “Mấy bà cũng về đi, tôi bận trong bận ngoài cả trưa cũng mệt rồi, vào nhà ngủ một lát đây. Mấy bà cũng đứng ngoài cổng lâu như vậy rồi thì cũng nên về nhà rồi làm gì thì làm đi.”
Mẹ Lương cũng không đợi mấy người hàng xóm quý hóa kia mở miệng nói thêm gì nữa mà đã quay người vào nhà. Sau đó bà ta cũng dùng sức đóng cửa một cái rầm.
Bà ta cũng mặc kệ vẻ mặt của mấy người bên ngoài như thế nào mà trực tiếp về phòng luôn.
Ba Lương uống rượu nên bây giờ đang nằm ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mẹ Lương đi qua ngồi vào ghế bên cạnh giường, “Cái gì vậy chứ? Bọn họ thật sự nghĩ tôi nghe không hiểu à? Mấy bà kia toàn thiếu điều trực tiếp nhúng tay phá hỏng chuyện của của Tiểu Như. Những người này cũng thật là thất đức, không thể nhìn người khác sống vui vẻ được mà.”
Ba Lương ở bên cạnh hừ một tiếng, “Đàn bà mấy người toàn thích ngày ngày đi xen vào chuyện của người khác. Mình còn sống chưa xong cuộc đời mình mà mắt cứ thích nhìn sang nhà người khác, hoàn toàn là đầu óc có bệnh.”
Mẹ Lương mím môi, “Tôi không đi xen vào chuyện của người khác nhá, tôi là một ngoại lệ.”
Ba Lương hoàn toàn nhắm mắt lại, nhìn qua ông ta muốn đi ngủ không muốn nói chuyện tiếp nữa, “Hôm nay lúc ăn cơm, bên nhà họ Chương có nói đến lúc đó sẽ làm lễ cưới vô cùng long trọng. Lúc đó rồi nhìn xem thử mấy người kia có vẻ mặt như thế nào. Từng người một, tôi muốn thấy sắc mặt khó chịu của mấy người đó.”
Mẹ Lương nghĩ một chút rồi cũng gật đầu, “Đành vậy, bọ họ càng lắm chuyện chúng ta càng sống vui vẻ sung sướng hơn nữa là được rồi. Đến cuối cùng nhìn xem thử ai mới là trò cười.”
Ba Lương không nói lời nào mà xoay người nằm cho thoải mái rồi hoàn toàn ngủ mất.
Mẹ Lương tức giận đến có chút ngủ không được. Bà ta ngồi trong chốc lát rồi lại đứng dậy đi ra bên ngoài.
Trong sân đã không có người nào đứng ở đó nữa.