Cố Tư không thể thức quá khuya vì cô vốn đang mang thai, khi thấy gần đến giờ phải nghỉ ngơi, cô ấy đứng dậy và rời đi cùng Trì Uyên.
Mọi người đều biết Cố Tư đang trong tình trạng đặc biệt nên không ai ép cô ở lại, họ chỉ dặn hai người nhớ phải cẩn thận trên đường về.
Ninh Tôn cũng cùng mọi người đứng lên tiễn hai vợ chồng họ ra về.
Khi tất cả đi đến chỗ đậu xe ở sân trước, Ninh Tôn không kìm lòng được, tiến lên phía trước vài bước, xoa xoa đầu của Cố Tư: “Bé con, nhanh như vậy em đã sắp trở thành mẹ trẻ con rồi, anh vẫn chưa có cách nào tưởng tượng ra hình dáng của em khi ấy!”
Cố Tư đứng yên nhìn anh, không biết tự nhiên nghĩ đến chuyện gì, trong lòng chợt dấy lên một cảm xúc đau lòng.
Cô mím miệng một lúc, đột nhiên vươn tay ôm lấy Ninh Tôn.
Bởi vì em bé trong bụng cô đã lớn, vô tình tạo khoảng cách khá xa trong cái ôm của hai người, tuy nhiên, hành động đó vẫn đủ để khiến Trì Uyên vẫn nhíu mày.
Giọng của Cố Tư bị đè nén xuống rất thấp: “Ninh Tôn, em thực sự rất thích anh, thật sự đó, nên em mong sau này lúc nào anh cũng có thể sống một cuộc đời bình an nhé!”
Ninh Tôn vỗ vỗ lưng cô: “Ừ , đừng lo lắng cho anh!”
Chỉ vậy thôi, sau đó Cố Tư buông anh ra, quay người đi theo Trì Uyên ra xe.
Trì Uyên lúc này mới vẫn kịp quay ra hung hăng trừng mắt với Ninh Tôn một cái.
Ninh Tôn đút hai tay vào túi, đối với cái nhìn của Trì Uyên, sắc mặt không mặn không nhạt.
Đó là cách anh ấy khiến Trì Uyên cảm thấy không thoải mái.
Khi đứng chờ xe riêng đi ra khỏi gara, Cố Tư bỗng thốt ra một tiếng thở dài: “Không biết tại sao em luôn cảm thấy có lỗi với anh ấy.”
“Em đâu có làm gì sai đâu? Cuộc sống của anh ta tốt hơn em nghĩ rất nhiều đó.” Trì Uyên là bên cạnh cô lạnh lùng nói: “Còn có, em vừa rồi ôm anh ta là có ý gì vậy, chồng em đang đứng ngay bên cạnh em đó, em lại đi ôm người đàn ông khác, em chẳng nể mặt anh chút nào cả!”
Lại nói, Cố Tư không muốn ở bên ngoài tranh cãi với anh. Ngay từ lúc đi trên đường, cô đã nghe anh léo nhéo không ngừng về việc cô muốn đến bữa tiệc hôm nay là để gặp Ninh Tôn, nói rằng cô chẳng quan tâm anh chút nào cả.
Người đàn ông này gần đây càng ngày càng thích gây sự, Cố Tư không thèm để ý đến anh nữa.
Cố Tư dựa lưng vào ghế và quay qua nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Nhưng cô giữ im lặng, không có nghĩa là Trì Uyên cũng thế, anh vẫn tiếp tục huyên thuyên không ngừng trên suốt chặng đường về nhà.
Anh phàn nàn với Cố Tư, nói rằng Cố Tư ngày càng không đem anh để vào mắt, chẳng coi anh ra gì, còn nói hay là cô không còn yêu anh nữa rồi.
Cố Tư gần như bật cười, cô luôn nghĩ rằng chỉ có con gái mới ăn vạ người yêu kiểu như vậy.
Bây giờ khi nghe Trì Uyên nói, nhân sinh quan của cô gần như sụp đổ, cô suy nghĩ mình có nên nhìn nhận lại về sự dỗi hờn này không.
Cậu chủ nhà họ Trì trước giờ đâu có phải là người đàn ông như vậy?
Không lẽ là do ở với cô lâu quá, nên mới biến chất thành cái bộ dạng như này sao, trí thông minh bị mòn đi vậy hả?
Cố Tư trực tiếp nhắm mắt lại, mắt có thể nhắm nhưng tai không nhắm được, nghe mấy lời Trì Uyên lảm nhảm nãy giờ, tâm trí Cố Tư không thoát khỏi những suy nghĩ linh tinh.
Xe dừng lại ở tầng hầm đỗ xe của nhà họ Trì, Cố Tư trực tiếp mở cửa đi xuống.
Thậm chí, cô còn không ngừng tưởng tượng những ngày thàng về già sau này, cô làm sao có thể sống qua ngày khi mỗi ngày đều phải nghe Trì Uyên lảm nhảm như vậy.
Ôi trời ơi, nghĩ mà xem, thật đau đầu.
Bà cụ Trì và Phương Tố trong nhà chính nhà họ Trì đang xem TV. Trì Chúc thì đang nhìn chằm chằm vào chiếc laptop đặt trên đùi ở trong góc phòng.
Không biết bà nội và Phương Tố đang xem cái gì, mà trông hai người họ có vẻ rất vui vẻ, cười thật to.
Trì Chúc đang chăm chú xử lí công việc trên máy tính chỗ kia thì biểu cảm lại ngược lại, ông khẽ cau mày.
Bức tranh này trông thực sự hài hòa.
Cố Tư bước nhanh đi vượt lên trước Trì Uyên, nhưng dừng lại ở cửa.
Cô nghĩ nghĩ một chút, lấy điện thoại ra, nhanh tay chút lại một tấm ảnh cảnh ba người đang ngồi ở phòng khách.
Phương Tố nghe thấy tiếng điện thoại, nhanh chóng quay đầu lại, cười nói: “Các con đã trở về rồi đấy hả? Bọn ta còn vừa nói, các con thế nào cũng sẽ trở về, thân mình Tiểu Tư như vậy, nhất định sẽ không ở lại bữa tiệc quá muộn.”
Cố Tư đi tới, ngồi xuống cạnh Phương Tố, lấy một quả táo trong giỏ trái cây bên cạnh, cắn một miếng: “Ở bữa tiệc có rất nhiều người, náo nhiệt, vui lắm ạ. Nhưng con buồn ngủ quá, nếu không con còn muốn ở lại chơi thêm hai ván mạt chược nữa rồi mới muốn ra về cơ.”
Phương Tố cười haha: “Chơi mạt chược á, mẹ cũng thích chơi cái này, đợi hôm nào rảnh rỗi chúng ta sẽ lập bàn chơi mấy ván là được!”
Cố Tư gật đầu trong khi miệng vẫn đang nhai nhai miếng táo: “Con tán thành ý kiến của mẹ ạ, thêm bố và Trì Uyên nữa là vừa đủ chân, mẹ nhỉ?”
Bà nội Trì ở bên cạnh có vẻ hơi bất lực:” Mấy hôm trước, con còn nói mình đang rất chăm chỉ dưỡng thai rồi cả giáo dục tiền sản, hóa ra mấy cái đấy giờ đều thành dạy dỗ mạt chược cả rồi hả?”
Cố Tư không khỏi mỉm cười. Cô đứng dậy, dõng dạc nói: “Trẻ em cần phát triển đạo đức, trí tuệ, thể chất và năng khiếu nghệ thuật. Chơi mạt chược cũng có thể rèn luyện chỉ số IQ mà bà nội.”
Sau đó, Cố Tư quay đầu lại và nói:”Vừa rồi, trên đường về, con đã gặp cô Cổ đấy ạ!” Giọng của Cố Tư không hề quá nhỏ. Cô ấy tin rằng ba Trì đã nghe thấy những gì cô nói, nhưng ông không phản ứng gì cả, ông chỉ chăm chú nhìn vào chiếc máy tính xách tay đặt trên đùi.
Phương Tố ngạc nhiên đáp lại: “Con nhìn thấy Cổ Nhan đi một mình sao?”
Cố Tư lắc đầu, Trì Uyên bên cạnh tiếp lời: “Cô ấy không đi một mình ạ! Bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông đi cùng, hình như là đối tượng hẹn hò của cô ấy. Trông họ rất thân thiết, vừa cười vừa nói với nhau nhìn xứng đôi lắm ạ!”
Phương Tố gật đầu: “Ừ, như vậy thật sự rất tốt rồi!”
Cố Tư nói thêm một vài câu chuyện phiếm, rồi đánh mắt nhìn về phía Trì Chúc.
Kết quả, thật lâu sau Trì Chúc không có phản ứng gì khác, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, giữa hai đầu lông mày hiện lên một dấu thập nho nhỏ.
Phương Tố cũng nhận ra ánh mắt của Cố Tư.
Bà liền hiểu cô nghĩ gì, mỉm cười, đưa tay lên vỗ vỗ vai Cố Tư, đè thấp giọng nói: “Tối hôm trước Cổ Nhan đã gọi điện cho bố con.”
Cố Tư nhướng mày, vội vàng hỏi: “Hai người họ đến bây giờ vẫn còn liên lạc với nhau sao ạ? Mà họ nói gì vậy cơ?”
Phương Tố thở dài: “Cô ấy cũng không nói bất cứ điều gì không nên. Người ta muốn kể chuyện người đàn ông đi cùng mà các con thấy hôm nay đã cầu hôn cô ấy, nười ta muốn hỏi bố con về thân thế người đàn ông kia, xem có nên đồng ý hay không thôi.”
Cố Tư mỉm cười có chút bất lực, cô Cổ vẫn là lòng dạ hẹp hỏi muốn thử lòng bố chồng cô, sao cô không nhìn ra cơ chứ.
Muốn xin ý kiến về việc kết hôn, đúng ra phải gọi điện hỏi bố mẹ của cô ấy, hoặc ít ra cũng là anh chị em. Chứ lí do gì mà lại liên hệ với người có quan hệ không rõ ràng lắm với mình như bố chồng cô để hỏi ý kiến cơ chứ?
Cô Cổ hành động như vậy, nói là không có tâm tư khác gì, Cố Tư mới lấy làm lạ đấy.
Đến Cố Tư cô còn nhìn ra cô Cổ Nhan kia có vấn đề thì chắc chắn người đã rành đời như mẹ chồng cô – Phương Tố cũng hiểu được những suy nghĩ ẩn chứa trong cuộc điện thoại kia của cô Cổ.
Bà nội Trì ở một bên thêm vào: “Việc cô ta lấy chồng mà tự cô ta không biết nên đồng ý hay không sao? Trì Chúc cũng không quen biết người đàn ông đó, sao mà cho ý kiến gì được!”
Bà cụ vẻ mặt chán ghét: “Đã là đến lúc nào rồi, còn rảnh rỗi mà quan tâm những kẻ không liên quan đó? Người phụ nữ kia chính là không biết hài lòng với thực tại, nếu còn giữ cái thói đó, sau này hậu vận cũng chẳng tốt đẹp gì!”
Giọng bà cụ không nhỏ, chính là hướng để cho Trì Chúc nghe rõ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!