Ăn cơm xong rồi, Chương Tự Chi gọi điện thoại cho đàn em ở trong câu lạc bộ đến.
Thực sự là mua quá nhiều, hai người bọn họ xách không nổi.
Trong lúc đợi đàn em đến, Chương Tự Chi gọi điện thoại cho Cố Tư và Trì Uyên.
Đương nhiên là mời bọn họ tối nay đi đến nhà tổ chơi, cũng nói xế chiều Ninh Tôn sẽ về.
Điện thoại là Cố Tư nhận, nhưng bật loa to.
Chương Tự Chi nói cái gì, Trì Uyên ở bên cạnh đều nghe rõ.
Nghe thấy Ninh Tôn về, anh đột nhiên hừ lạnh: “Thế mà lại về rồi.”
Giọng điệu đó, khiến cho Cố Tư trực tiếp trợn tròn mắt.
Trì Uyên cũng nhìn ra được dáng vẻ Cố Tư khinh nhìn anh.
Anh mím môi: “Em có trợn mắt với anh anh cũng khinh thường anh ta.”
Cố Tư gật gật đầu: “Thật trùng hợp, người ta cũng khinh thường anh.”
Trì Uyên trực tiếp đưa tay nắm cằm Cố Tư: “Cô gái nhỏ, có phải em đã quên anh mới là chồng của em không, sao em lại cho tay ra ngoài như vậy sao?”
Cằm Cố Tư bị nắm nói chuyện, giọng nói liền có chút biến điệu: “Em nói thật nhé, anh đừng luôn cho rằng chỉ có anh khinh thường anh ấy, thực sự Ninh Tôn cũng không coi trọng anh.”
Khá lắm, cái miệng này gần đây luôn nói ra những lời đối nghịch với anh.
Trì Uyên cắn răng nhìn chằm chằm, nhìn Cố Tư một lúc, cuối cùng cuối cùng chọn cách đơn giản nhất là chặn miệng cô.
Cố Tư ô ô hai tiếng, sau đó không động tĩnh.
Chương Tự Chi ở bên điện thoại đột nhiên chẹp chẹp miệng.
Hai vợ chồng này thật sự không bỏ lỡ một cơ hội nào để thể hiện ân ái.
Thật sự cho rằng mình vẫn là cẩu độc thân lúc trước sao?
Bọn họ cho rằng bộ dạng này có thể kích động đến mình sao?
Quá khôi hài rồi.
Chương Tự Chi cũng không cúp điện thoại, quay đầu ôm Lương Ninh Như dùng lực hôn một cái, chụt một tiếng, vô cùng vang dội.
Sau khi nghe xong, anh nói với điện thoại bên kia: “Nghe được chưa? Anh nghĩ ai không biết à.”
Lương Ninh Như trực tiếp che mặt.
Anh chàng này tại sao lúc này lại thiếu thông minh như vậy?
Chuyện này mà có thể so sánh, anh ta là mấy tuổi rồi?
Điện thoại cứ truyền đến âm thanh của Cố Tư và Trì Uyên, Chương Tự Chi oán hận cúp điện thoại.
Đoán chừng hai người này vẫn còn đang ôm hôn, tính sai rồi, sớm biết vậy anh ta cũng ở đây hôn lâu một chút.
Chương Tự Chi và Lương Ninh Như đợi ở đây một lát, thì có hai đàn em đến, giúp xách đồ.
Đàn em ở bên cạnh Chương Tự Chi đều tương đối có ánh mắt, nhìn thấy Lương Ninh Như vội vàng đi qua chào hỏi, mở miệng gọi một tiếng chị dâu.
Mặt Lương Ninh Như hơi đỏ, nhưng cũng không có từ chối cái danh hiệu này, cô ta gật đầu với đàn em đó: “Làm phiền các cậu rồi.”
Hai người đó cười hì hì: “Không phiền, chị dâu có việc chúng em nên làm.”
Bọn họ giúp Chương Tự Chi xách đồ đã mua, đi về phía bãi đậu xe.
Chương Tự Chi cũng không trốn tránh ai, trực tiếp nắm tay Lương Ninh Như.
Đàn em ở bên cạnh giả vờ không nhìn thấy, hai người đều đi phía trước hai người bọn họ.
Xe đậu ở trong bãi đậu xe.
Đàn em đặt đồ ở trong cốp xe sau, chờ bọn họ lên xe, cũng lái xe rời đi.
Điểm đến là chỗ ở của Lương Ninh Như.
Lúc đi đường hai đàn em nói chuyện rất nhiều, bảo Lương Ninh Như rãnh rỗi thì đến câu lạc bộ chơi.
Sau đó còn nói Chương Tự Chi bình thường đánh mạt chượt, hoàn toàn không có yêu đương gì khác.
Bọn họ đi theo Chương Tự Chi rất nhiều năm rồi, chưa từng nhìn thấy bên cạnh anh ta có người phụ nữ nào.
Dùng những từ miêu tả của bọn họ, Chương Tự Chi kia thật sự là băng thanh ngọc khiết, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Lương Ninh Như nghe bọn họ nói như vậy, không thể kiềm chế được mà cười.
Cô ta quay đầu nói với Chương Tự Chi: “Anh thật sự thuần khiết như vậy sao?”
Chương Tự Chi cũng cười theo: “Làm sao có thể? Nếu thật sự thuần khiết, tối hôm qua lại có thể khó chịu như vậy?”
Lương Ninh Như bị lời nói này của anh ta mà nghẹn lời, sau đó mặt đỏ rực.
Cô ta đưa tay đánh Chương Tự Chi một cái: “Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy?”
Hai đàn em ngồi ghế lái và ghế phụ phía trước đều giả vờ không nghe thấy.
Khóe mắt Lương Ninh Như liếc nhìn hai người bọn họ, sau đó nghiến răng nghiến lợi với Chương Tự Chi: “Anh nói chuyện cẩn thận cho tôi.”
Chương Tự Chi thấp giọng cười, còn không biết xấu hổ đưa tay ôm Lương Ninh Như: “Xấu hổ cái gì, đều là người nhà mình.”
Cho dù là người nhà mình, có những lời cũng không thể nói ra được.
Lương Ninh Như đẩy anh ta một cái, không nặng không nhẹ hừ một tiếng.
Nhưng trong mắt Chương Tự Chi, dáng vẻ này giống như đang nũng nịu.
Xe dừng ở dưới lầu nhà Lương Ninh Như, đàn em giúp xách đồ đi lên.
Lương Ninh Như lấy quần áo đi qua treo trong tủ quần áo, Chương Tự Chi cùng đàn em thì ở trong phòng khách uống nước.
Đàn em thấp giọng nhích lại phía trước Chương Tự Chi nói: “Cậu chủ, tại sao hai người lại ở chỗ này? Dù sao hai người cũng ở bên nhau rồi, tại sao không sắp xếp cho chị dâu ở những chỗ tốt hơn.”
Nghe cậu ta nói như vậy Chương Tự Chi mới nghĩ đến điểm này.
Đúng vậy, chỗ này thật sự quá nhỏ, đặc biệt là cái giường sofa nhỏ này, buổi tối anh ta nằm trên đó thật sự rất khó chịu.
Chương Tự Chi gật gật đầu: “Cũng may là cậu nhắc nhở tôi.”
Lương Ninh Như treo tất cả quần áo lên, sau đó lấy ra một bộ tối nay muốn mặc chuẩn bị lỹ lưỡng.
Đợi sau khi cô ta đi ra, hai đàn em kia đã đi rồi.
Chương Tự Chi trực tiếp đi đến, duỗi tay ôm Lương Ninh Như: “Em yêu, anh nghĩ rồi, chỗ này quá nhỏ, bằng không chúng ta đổi một chỗ khác nhé.”
Lương Ninh Như ngây người, không hiểu nhìn Chương Tự Chi: “Đổi một chỗ, là ý gì?”
Chương Tự Chi mím môi: “Nơi này cách câu lạc bộ của anh hơi xa, hơn nữa cách chỗ làm của em cũng xa, bằng không chúng ta đổi một chỗ ở gần hơn.”
Lương Ninh Như quay đầu nhìn nhìn cái ổ này của mình.
Chỗ này hơi lệch.
Bởi vì tiền thuê hơi rẻ, lúc trước thời gian cô ở nhà không nhiều, có lúc ra ngoài làm nhiệm vụ cũng không ở nhà, vì vậy đối với khu vực này cũng không kén chọn.
Nhưng bây giờ chuyển nghề rồi, số lần về nhà cũng tăng lên.
Nơi này quả thực là đi đi về về không thuận tiện.
Lương Ninh Như dựa vào ngực Chương Tự Chi: “Vậy cần phải tìm nhà một lần nữa, phiền phức lắm, em ghét nhất chính là chuyển nhà.”
Chương Tự Chi đè é ý cười lộ rõ trên mặt, cô gái nhỏ có lẽ không hiểu ý của anh ta rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!