Chương Tự Chi làm gì mà nhớ được nhiều như vậy cơ chứ. Nhiều khi anh ta hẹn hò với Từ Giai Ninh đều là trong trạng thái không quan tâm.
Anh ta cũng không hiểu rốt cuộc hẹn hò là phải như thế nào mà chỉ muốn làm cái gì đó để thời gian trôi qua nhanh nhanh là được rồi.
Giống như là hoàn thành một nhiệm vụ vậy.
Bây giờ Lương Ninh Như lại hỏi anh ta từng việc một như thế này.
Anh ta lại không thể trả lời được câu hỏi nào cả.
Chương Tự Chi có chút vò đầu bứt tai, anh ta cũng không biết bản thân biểu hiện như vậy là tốt hay là xấu.
Anh ta đặt đũa xuống rồi hơi xích lại gần Lương Ninh Như, “Em yêu, anh không muốn nhắc đến những người phụ nữ khác khi gặp em.”
Lương Ninh Như đầu óc tỉnh táo, cô ta hoàn toàn không bị lời nói hoa ngôn xảo ngữ của anh ta làm cho lay động, “Anh cứ đàng hoàng ngồi ở chỗ đó đừng nhúc nhích. Em còn chưa hỏi xong đâu.”
Chương Tự Chi mím môi rồi nhanh chóng ngồi ngay ngắn thẳng thắn trên ghế.
Lương Ninh Như khoác tay giống như là một giáo viên đang hướng dẫn học sinh, “Là anh theo đuổi Từ Giai Ninh đúng không? Hai người ở bên nhau là do anh chủ động nói ra trước đúng không?”
Chương Tự Chi suy nghĩ một chút, anh ta cảm thấy có chút nói không rõ được.
Ban đầu anh ta và Từ Giai Ninh trở thành người yêu đúng là do anh ta chủ động hẹn Từ Giai Ninh.
Nhưng là bởi vì Từ Giai Ninh cũng có ý đó cho nên xem như hai người ăn bọn họ ăn ý cùng quyết định bên nhau.
Sau đó hai người bọn họ gỡ bỏ tầng giấy ngăn cách kia thì cũng là Từ Giai Ninh không ngừng ám chỉ anh ta làm anh ta không còn cách nào khác đành thừa nhận anh ta thích Từ Giai Ninh.
Tâm trạng của anh ta vào lúc đó tương đối phức tạp.
Chương Tự Chi dùng tâm lý hiện tại nghĩ đến bản thân anh ta vào lúc đó thì anh ta cũng nghĩ mãi mà không hiểu được.
Lương Ninh Như nhìn Chương Tự Chi, vẻ mặt của cô ta hơi có chút nghiêm túc, “Nói chuyện, anh cứ im lặng không lên tiếng là có ý gì vậy hả?”
Chương Tự Chi mím môi vô cùng đáng thương nhìn Lương Ninh Như, “Em hỏi anh cái này thì anh cũng không biết phải nói như thế nào cho đúng nữa. Anh và Từ Giai Ninh không phải như em nghĩ đâu. Lúc ấy anh chỉ là hơi sốt ruột muốn có bạn gái thôi. Em cũng biết Cố Tiểu Tư và Trì Uyên quấn quýt như thế nào rồi đấy, cô ấy thường khích anh vì cái chuyện độc thân này cho nên anh lỡ bốc đồng chút.”
Nói xong, Chương Tự Chi ngay lập tức bày tỏ với bộ mặt nghiêm túc, “Nhưng anh nói với em, khoảng thời gian gần một tháng anh và Từ Giai Ninh ở bên nhau nhưng hai người bọn anh thật sự không làm qua cái gì cả. Anh còn chưa từng chủ động dắt tay cô ấy lần nào cả, nụ hôn đầu anh cũng dành cho em luôn rồi. Thật ra anh không thích cô ấy đâu.”
Anh ta nhắc tới nụ hôn đầu làm cho môi Lương Ninh Như lại đau nhức.
Đề tài có chút chệch hướng, Lương Ninh Như hít sâu vài cái rồi xua tay, “Quên đi, không hỏi nữa. Em hỏi ra có lẽ cũng chỉ là làm đau lòng mình thôi.”
Chương Tự Chi vội vàng chạy tới nắm lấy tay Lương Ninh Như trong lòng bàn tay, “Không đau lòng, không đau lòng. Thật đấy, anh và cô ấy không có bất kỳ cái gì cả. Hỏi ra thì có lẽ là đâm chọt anh hơn đấy. Nguyên một tháng mà không xảy ra cái gì cả, nói ra thật sự cũng không có ai tin.”
Lương Ninh Như trừng mắt, “Ý anh là gì vậy hả? Anh hối hận ư?”
“Không phải, không phải.” Chương Tự Chi vội vàng giải thích, “Sao anh lại có thể hối hận được cơ chứ? Anh cảm thấy vô cùng may mắn, may là anh chia tay với cô ấy thì anh mới có thể đến bên em mà.”
Bất cứ lúc nào thì nịnh hót vẫn vô cùng hữu ích.
Lương Ninh Như nhìn chằm chằm vào Chương Tự Chi một lát. Cô ta giơ tay bẹo má anh ta, “Em nói cho anh biết, sau này nhớ trung thực một chút biết chưa hả?”
“Được, anh biết rồi, nhất định sẽ trung thực.” Chương Tự Chi vội vàng bảo đảm.
Lương Ninh Như thở dài một hơi, “Ăn cơm nhanh đi, cơm canh nguội hết rồi.”
Chương Tự Chi thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem như thoát được một thời gian rồi.
Sau khi ăn xong, Lương Ninh Như đi rửa bát sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Chương Tự Chi cứ loanh quanh sau lưng cô ta. Thật ra anh ta cũng muốn nhìn xem thử anh ta có thể giúp được gì hay không.
Nhưng Lương Ninh Như luôn chê anh ta tay chân vụng về, “Anh qua ghế sô pha mà xem TV đi, anh không đi theo em là đã giúp đỡ em rồi đấy.”
Chương Tự Chi mím môi, “Sao anh luôn cảm thấy em đang ghét bỏ anh thế nhỉ?”
Lương Ninh Như ừ một tiếng, “Vậy là anh cảm giác đúng rồi đấy, đúng thật là em có chút ghét bỏ anh.”
Nói xong cô ta vào phòng sửa sang giường chiếu.
Chương Tự Chi đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào Lương Ninh Như một lúc lâu.
Cuối cùng anh ta quyết định nhanh chóng rồi không biết lấy can đảm ở đâu ra, anh ta trực tiếp bước nhanh vào phòng.
Lương Ninh Như đang quay lưng về phía anh ta sửa sang chăn gối.
Chương Tự Chi trực tiếp đè lên vai Lương Ninh Như từ phía sau rồi xoay người cô ta lại, sau đó anh ta không nói lời nào mà cúi người hôn cô ta.
Ít nhiều cũng có kinh nghiệm hôn hai lần rồi, Chương Tự Chi cũng biết môi Lương Ninh Như đang bị thương cho nên lần này anh ta cũng cố gắng hết sức tránh chỗ đó.
Hơn nữa anh ta hôn cũng rất dịu dàng.
Ban đầu Lương Ninh Như còn giơ tay đẩy anh ta mấy lần.
Nhưng càng về sau thì hai người bọn họ đều có chút mất khống chế.
Lương Ninh Như không chỉ không đẩy anh ta ra nữa mà còn nâng tay ôm cổ anh ta.
Dù sao Chương Tự Chi cũng là một người đàn ông trẻ khỏe. Trước kia anh ta chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này lần nào cho nên không có ham muốn gì nhiều chuyện này.
Còn bây giờ thì anh ta lại gặp được một người con gái mà mình thích, hơn nữa còn rất may mắn người kia cũng thích mình.
Hai người có tình cảm ở chung với nhau đương nhiên sẽ có chút củi khô bốc lửa.
Đầu óc của Lương Ninh Như có chút choáng, thật ra cô ta cũng rất bị động trong chuyện này.
Tình cảm của cô ta không mãnh liệt, cô ta cần một người đẩy cô ta đi về phía trước từng bước.
Vừa khéo Chương Tự Chi lại là người có thể dẫn cô ta đi về phía trước.
Cho nên hai người quấn quýt lấy nhau không biết như thế nào lại lăn đến trên giường.
Một lát sau Lương Ninh Như mới từ từ tỉnh táo lại.
Cô ta nhanh chóng đẩy Chương Tự Chi ra, “Không được.”
Chương Tự Chi đột nhiên bị cô ta kêu dừng như vậy thì dường như cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Anh ta vùi đầu vào chỗ xương quai xanh của Lương Ninh Như. Anh ta hít sâu rồi thở ra hai lần, “Đúng là không được.”
Cho dù hai người bọn họ đã quen biết nhau từ lâu rồi nhưng cũng chỉ vừa mới xác định quan hệ có hai ngày.
Anh ta cũng cảm thấy bản thân như thế này là hơi gấp gáp.
Từ trước tới nay Chương Tự Chi chưa bao giờ cảm thấy anh ta là người bị ám ảnh với quan hệ nam nữ.
Anh ta vẫn luôn là kiểu người vô dục vô cầu trong mấy chuyện như thế này.
Nhưng mỗi giây mỗi phút anh ta ở cùng với Lương Ninh Như đều muốn quấn quýt không ngừng, còn có những cảm giác như muốn phun trào trong tim.
Đôi khi anh ta không khống chế nổi.
Chờ một lát sau, Chương Tự Chi xoay người nằm ở trên giường, Lương Ninh Như nằm ở bên cạnh anh ta.
Hai người bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Chương Tự Chi nói lại chuyện anh ta đã từng nhắc tới trước kia, “Sắp xếp chút thời gian thôi, anh muốn đi nhà em chính thức thăm hỏi một chút. Cũng không cần phải bày vẽ gì cho to tát, chỉ là muốn bảm đảm với bác trai bác gái để hai người bọn họ yên tâm chút thôi.”
Lương Ninh Như xoay người úp mặt vào ngực Chương Tự Chi, “Được.”
Hai người bọn họ nằm thêm một lúc thì mới dậy tiếp tục quét dọn vệ sinh. Mặc dù Chương Tự Chi không giúp đỡ được cái gì nhưng anh ta vẫn ở bên cạnh cười cười nói nói nên thật sự cũng giúp Lương Ninh Như cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Bình thường cô ta quét dọn vệ sinh một mình thì luôn là làm một hồi thì lại cảm thấy mình không có sức lực gì nữa, ném đồ sang một bên nghỉ ngơi lấy sức rồi mới làm tiếp được.
Nhưng hôm nay cô ta lại cảm thấy làm cái gì cũng cảm thấy nhanh gọn.
Đợi đến sắp trưa thì hai người bọn họ đặt đồ ăn ngoài. Bọn họ mở TV rồi vừa xem TV vừa đợi đồ ăn giao đến .