Cố Tư và Trì Uyên gọi điện không quá lâu, sau khi cúp máy, Cố Tư nằm trên giường dùng điện thoại mở vài bản nhạc nhẹ nhàng để giúp cô dễ ngủ hơn. Không mất nhiều thời gian để cô chìm vào giấc ngủ. Lần này trong lòng không còn gánh nặng nên cô ngủ sâu giấc hơn.
Sau đó, vào nửa đêm, Cố Tư nghe thấy tiếng cửa phòng mở.
Cô nghĩ rằng đó là Trì Uyên.
Cố Tư lăn qua, mở mắt nhìn ra cửa phòng.
Trì Uyên ở cửa, cởi áo khoác trước, sau đó trực tiếp đi vào phòng tắm không bật đèn.
Anh cũng đóng cửa phòng tắm.
Sau đó trong phòng tắm bật một ngọn đèn nhỏ, sau đó là tiếng xả nước tắm.
Cố Tư luôn cảm thấy hôm nay Trì Uyên về, mặc dù không có vấn đề gì lớn với loạt hành động này, nhưng lại có gì đó rất khác với bình thường.
Cố Tư nằm đợi trên giường, thời gian Trì Uyên đi tắm có hơi lâu.
Chờ anh đi ra, Cố Tư chậm rãi ngồi dậy, không có bật đèn, trực tiếp nói: “Sao vậy? Bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?”
Trì Uyên sửng sốt, lập tức đáp: “Anh đánh thức em sao? Anh không sao, tại sao em lại hỏi như vậy?”
Cố Tư a một tiếng, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn: “Chỉ là hôm nay anh về nhà cảm giác không giống mọi ngày.”
Trì Uyên cười, lau khô tóc, mặc quần áo rồi đi tới: “Không có gì khác cả, là em suy nghĩ nhiều rồi.”
Đèn vẫn chưa bật, Trì Uyên đi tới, nằm xuống, ôm lấy Cố Tư: “Đi ngủ đi, muộn rồi.”
Cố Tư a một tiếng, nhưng là một lúc vẫn không ngủ được.
Cô nằm trên giường và đang nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Một lúc sau, Trì Uyên thật sự đã ngủ say.
Cố Tư một lần nữa đứng dậy rời giường, cô nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.
Có những bộ quần áo đã thay của Trì Uyên trong phòng tắm, được đặt trên giá bên cạnh.
Cố Tư cầm quần áo lên xem qua.
Trì Uyên đã thay quần áo, khi anh rời đi không mặc bộ đồ này.
Bây giờ là một bộ quần áo thể thao màu đen.
Cố Tư sờ lên quần áo, vị trí vạt áo có chút ẩm ướt.
Cố Tư bóp chặt nó, và nhìn vào tay cô, có một chút đỏ.
Vì vậy, Cố Tư bước đến bồn rửa mặt, cho một ít nước, cho quần áo vào và nhẹ nhàng giũ nó.
Quả nhiên, nước chuyển sang màu đỏ nhạt.
Điều này chứng tỏ quần áo của Trì Uyên dính đầy máu.
Cố Tư sửng sốt, trong lòng có chút run rẩy.
Cố Tư đem quần áo để lại chỗ cũ, rồi vội vã ra khỏi phòng tắm và trở lại giường.
Lần này Cố Tư bật đèn đầu giường, sau đó mở chăn bông, nhìn đến bên hông của Trì Uyên, cô đột ngột làm như vậy, anh cũng hoảng hốt tỉnh dậy.
Cố Tư vội vàng hỏi: “Anh có đau không.”
Trì Uyên dừng lại, liếc mắt nhìn Cố Tư rồi thở dài.
Anh nâng cánh tay ôm Cố Tư và bảo cô nằm xuống: “Đừng nghĩ nhiều về nó, anh không bị thương. Máu trên quần áo của anh là của người khác.”
Cố Tư cau mày: “Buổi tối anh đi làm gì? Tại sao trên quần áo lại có vết máu? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Giọng Trí Uyên có chút khàn khàn, có thể nghe ra rằng anh thực sự rất mệt mỏi.
Anh nói: “Không sao, thật sự không sao, đừng nghĩ nhiều nữa.”
Đoán chắc anh không muốn nói chuyện ngày hôm nay, Cố Tư cũng không ngủ được nữa.
Vì vậy, anh ôm Cố Tư vào trong lòng và đơn giản nói qua chuyện này, anh nói: “Tối nay có xuất hiện một số chuyện ngoài ý muốn, nhưng nó không làm anh bị thương, anh chỉ đứng bên cạnh, xung quanh đều là người dưới làm. Mọi chuyện đã nhanh chóng được giải quyết, Có lẽ máu từ bọn họ văng lên người anh, anh thực sự không sao.”
Anh vuốt tóc cô rồi nói: “Nếu em thực sự không tin anh, sáng mai hãy kiểm tra cơ thể anh. Thực sự không có chuyện gì cả. Đừng sợ. Anh không sao.”
Anh nói như vậy là để giảm bớt đi bầu không khí. Trì Uyên mỉm cười: “Nếu như anh bị thương, trước tiên phải tìm bác sĩ băng bó lại. Bây giờ em chạm vào người anh cũng đâu có thế vết băng bó nào.”
Anh kéo tay Cố Tư lên lưng mình, hỗn loạn sờ qua một lượt.
Thực sự là không có, eo của anh nhẵn nhụi.
Vì vừa mới tắm xong nên bây giờ vẫn còn hơi chút ẩm ướt.
Sau đó Cố Tư mới từ từ yên lòng, cô nói: “Trì Uyên, anh phải cẩn thận, em thực sự rất sợ.”
Trì Uyên ừ một tiếng rồi nói: “Anh biết, đừng lo lắng, anh xin lỗi, anh vẫn còn muốn nhìn thấy đứa con của chúng ta chào đời.”
Cố Tư thở dài và không tiếp tục hỏi nữa.
Trì Uyên lúc này trông rất mệt mỏi, cô nghĩ có lẽ nên để chuyện sang ngày mai rồi sẽ nói tiếp.
Trì Uyên ôm Cố Tư ngủ thiếp đi, nhưng lần này Cố Tư thực sự không ngủ được.
Trong lòng cô đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng những chuyện này có chút ngoài lề.
Cô liền như vậy mà thức đến lúc bình minh.
Cố Tư đợi Trì Uyên tỉnh lại, không nói lời nào, trước tiên mở chăn bông và kiểm tra cơ thể anh.
Trì Uyên thật sự không nói dối cô, trên người anh không có một vết thương.
Cố Tư cũng đã kiểm tra tay và chân của Trì Uyên, không có vấn đề gì.
Cô vỗ vỗ ngực: “Em thật sự bị anh làm cho sợ chết khiếp.”
Trì Uyên dựa vào trên giường, bóp chặt gương mặt Cố Tư, cúi người hôn cô: “Đừng lo lắng, anh đưa nhiều người ra ngoài như vậy, anh biết rõ mọi chuyện sẽ thế nào, em đã thấy anh làm chuyện mà mình không nắm chắc bao giờ chưa?”
Trì Uyên giơ tay ôm Cố Tư, hai người tựa vào đầu giường, Trì Uyên nói: “Không phải trước kia ngân hàng tư nhân nhà họ Tùy không phải là tra ra có vấn đề sao, dựa theo bản đồ mà Tự Chi đưa, bọn anh đã đi vào bên trong ngân hàng. Khi anh bước vào ngân hàng, vốn nghĩ rằng nó sẽ phải được kê khai tài sản một lần nữa, và có lẽ ra nó đã trống không, thế nhưng hôm qua đi vào mới phát hiện bên trong còn có người ở lúc đó nên xảy ra chút xung đột, nhưng anh không có xảy ra chuyện gì, bọn anh đều an toàn đi ra. Hôm nay anh dành thời gian, để mọi người đi xem lại.”
Chỉ là xét đến những chuyện đã xảy ra hôm qua, những người bên trong hẳn là đã trốn đi.
Cố Tư gật đầu: “Được rồi, em hiểu rồi.”
Cô không muốn nói thêm lời nào nữa, nói quá nhiều sẽ dễ tạo gánh nặng cho Trì Uyên.
Hai người ngồi trên giường nói chuyện phiếm một hồi, Trì Uyên đứng dậy tắm rửa, xuống lầu ăn cơm.
Cố Tư không ngủ được, bây giờ cô cảm thấy đau đầu và chán ăn.
Cô nói với Trì Uyên nhờ anh báo với người hầu rằng cô sẽ không ăn sáng.
Sau khi ngủ một giấc rồi cô sẽ xuống ăn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!