Trì Uyên chỉ là gật đầu, “Là như vậy ạ.”
Anh cũng không nói ra mấy lời nhận xét dư thừa khác. Chuyện như thế này anh cũng không có cách nào để đưa ra nhận xét.
Nhắc đến Cổ Nhan, Trì Chúc thật ra cũng hơi có chút không tự nhiên lắm, ông ta còn tự giác bổ sung một câu, “Ba và Cổ Nhan thật sự là không có cái gì cả. Bà ấy nói bà ấy đã nghĩ thoáng, chắc là bà ấy thật sự đã nghĩ thoáng.”
Trì Uyên ừ một tiếng, “Có lẽ là vậy.”
Hiện tại tình huống như thế này, cho dù có nói bao nhiêu đi nữa thật ra cũng vô nghĩa.
Hai người đứng đây một lúc rồi cả hai cùng về phòng.
Trì Uyên vừa mở cửa đã nhìn thấy Cố Tư đang co ro trên giường, trông như đang ngủ.
Anh đi đến và đứng cạnh giường, anh cúi đầu nhìn xuống Cố Tư.
Cố Tư cuộn mình thành một quả bóng, nhìn không hiểu sao có chút đáng thương.
Trì Uyên xoay người đi rửa mặt, lúc anh đi ra Cố Tư vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Anh thở dài một hơi rồi cẩn thận lên giường, anh kéo cô lại và ôm cô vào lòng.
Cố Tư vẫn đang ngủ, nhưng ngủ có chút bồn chồn.
Cô cau mày, vẻ mặt có chút buồn bã.
Trì Uyên ấn mi tâm Cố Tư từng chút từng chút một, “Thả lỏng đi, đừng buồn.”
Cố Tư thì thầm kêu một tiếng ông nội.
Trong lòng Trì Uyên mềm vô cùng, anh ôm cô chặt hơn, rồi thở dài.
Những vết thương còn sót lại từ những ngày trước kia, ước chừng cả đời này cũng sẽ không có cách nào có thể bù đắp được hoàn toàn.
Cố Tư cả đêm không ngủ ngon, trời vừa sáng cô liền tỉnh lại.
Trì Uyên vẫn ở bên cạnh cô.
Cô không ngủ được nên đứng dậy khoác bộ đồ rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Cô chậm rãi đi về phía sân sau, lúc này mọi người vẫn chưa dậy, toàn bộ biệt thự rất yên tĩnh.
Cô đi thẳng từ cửa sau ra ngoài và đi theo con đường nhỏ vào rừng trúc.
Không khí trong rừng trúc sáng sớm đầy sương, Cố Tư chậm rãi đi lên.
Cô không lên đến đỉnh mà chỉ đi được một đoạn đường, cô cảm thấy mình không đủ sức nên dừng lại.
Ở đây có một tảng đá lớn, cô ngồi xuống và nghỉ ngơi.
Không bao lâu, Cố Tư nghe thấy một âm thanh ở phía rừng trúc. Cô cũng không sợ, cô nhìn chằm chằm vào con đường nhỏ kia.
Quả nhiên một lát sau, một người bước xuống.
Cố Tư cười, “Sao anh dậy sớm vậy?”
Nhìn thấy Cố Tư, Trì Cảnh sững sờ, “Một mình cô sao?”
Cố Tư a một tiếng, “Tôi không ngủ được, ra ngoài đi dạo một chút.”
Trì Cảnh đi tới bên cạnh cô , “Tôi cũng vậy, ngủ cũng ngủ không được mà nằm cũng nằm không yên nên ra ngoài đi một lát.”
Trì Cảnh một mình đi đi lại lại, trên tóc có sương.
Tảng đá rất lớn, Cố Tư ra hiệu một chút, “Dừng chân nghỉ chút không?”
Trì Cảnh nhìn một chút rồi ngồi xuống một bên.
Cố Tư nhìn ra bên ngoài rừng trúc, “Lần đầu tiên nhìn thấy phong cảnh ở đây sớm như vậy, tuyệt thật đấy.”
Trì Cảnh cười, “Tôi lại thấy nhiều quá, giờ không có cảm giác gì.”
Cố Tư dừng lại một lúc trước khi nói, “Nghe Trì Uyên nói việc giao tiếp với bên phía nhà họ Tùy đều giao cho anh. Có phiền cho anh quá không?”
“Không phiền phức.” Trì Cảnh chép miệng một chút, “Bên này mới đổi thành tôi phụ trách xong bên nhà họ Tùy cũng đổi người phụ trách giao tiếp. Cũng không biết họ làm vậy là có ý gì nữa.”
Có ý gì, Cố Tư hình như có biết một chút.
Cô cong khóe miệng, không nói chuyện.
Trì Cảnh còn nói, “Trước đó cô Tùy có tới công ty, chúng tôi trò chuyện một chút. Tôi có cảm giác cô ấy không hiểu sao có chút mềm lòng, cô ấy cũng không có chính kiến riêng.”
Cố Tư hơi ngạc nhiên, cô luôn cho rằng Tùy Mị là loại người có ý nghĩ của riêng mình.
Trì Cảnh nói tiếp, “Có lẽ là do có liên quan đến hoàn cảnh sinh hoạt xấu của cô ấy. Dù gì thì cô ấy cũng là con gái, còn có một đứa em trai trong nhà. Trọng tâm không phải là cô ấy, cô ấy cũng xem như bị coi là một người công cụ. “
Cố Tư không đặc biệt rõ về gia đình của Tùy Mị, nhưng cô biết cô ta có một người em trai.
Cô nghĩ chút rồi nói, “Một trai một gái, không phải như vậy rất tốt à?”
Trì Cảnh gật đầu, “Đúng là chúng ta nhìn vào thấy gia đình có thành viên như vậy là rất tốt, nhưng ở nhà họ Tùy, có lẽ con gái không quan trọng như vậy.”
Cố Tư không nói được lời nào với cái này.
Cô cứ nghĩ chỉ có ở nông thôn mới có thể như vậy. Nông thôn cần sức lao động, cho nên càng thích con trai.
Lúc đến vụ mùa phải bận rộn làm việc đồng áng này nọ, con trai có sức lực lớn hơn nên hữu ích hơn.
Cái này Cố Tư có thể hiểu được. Nhưng sống ở trong thành phố mà cũng ý nghĩ như vậy thì cô không hiểu nổi.
Trì Cảnh ha ha một chút, “Đó cũng chỉ là cảm giác của tôi, cũng không nhất định chính xác.”
Ngồi ở đây một lát, Trì Cảnh phải trở về. Cố Tư không muốn xuống sớm như vậy nên nói cô sẽ ở lại đây một lát.
Trì Cảnh gật đầu, căn dặn cô tự cẩn thận một chút rồi rời đi.
Cố Tư ngồi đây một lúc, thì điện thoại trong túi cô vang lên.
Lúc đầu cô tưởng là Trì Uyên gọi, ai ngờ lấy ra nhìn một chút lại thấy không phải, là Chương Tự Chi gọi.
Chương Tự Chi gọi cho cô vào giờ này, thực sự không hợp lý.
Cố Tư nhanh chóng nghe điện thoại, ai ngờ người gọi tới không phải là Chương Tự Chi, mà là một đàn em của anh ta.
Đàn em hạ giọng cho nhỏ lại, vừa nghe là biết cậu ta giấu Chương Tự Chi gọi đến.
Cố Tư cau mày, “Có chuyện gì vậy?”
Đầu dây bên kia gọi cô một tiếng cô Cố, sau đó nói cô có rảnh thì đi qua Club một chuyến, nói Chương Tự Chi đang nổi giận, làm thế nào cũng ngăn không được.
Cố Tư có chút kinh ngạc, “Sao anh ấy lại nổi giận? Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Người kia cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cậu ta nhỏ giọng nói, “Cậu chủ nhỏ hình như là bị người đánh, tôi thấy trên mặt anh ấy có một khối bầm tím, nhưng tôi cũng không dám hỏi.”
Cố Tư lập tức đứng lên, “Bị đánh sao?”
Chương Tự Chi bị đánh, cô không thể tin được. Với tính khí hung bạo của Chương Tự Chi, có người thật sự dám đánh nhau với anh ta, anh ta nhất định sẽ liều chết với người kia, đánh chết đối phương xong rồi nói.
Những người bên Club cũng không rõ ràng lắm, Chương Tự Chi mới sáng sớm qua tới không nói không rằng gì đột nhiên bắt đầu đập phá đồ đạc, hung hăng dữ tợn nói một loạt câu làm người khác nghe không hiểu.
Anh ta đúng là rất hiếm khi như vậy, người chung quanh lại không dám tới gần, họ cũng không dám hỏi.
Chỉ có thể đợi anh ta ném di động thì nhặt lấy rồi lén lút gọi cho Cố Tư nói một chút.
Xem thử Cố Tư có thể tới giúp được hay không.
Cố Tư đồng ý, “Được, bây giờ tôi qua ngay, anh ấy vẫn còn đang phá à?”
Bên kia nói đúng vậy, nói đã đập phá lâu lắm rồi. Lúc đầu họ nghĩ là anh ta mệt thì anh ta sẽ dừng lại, ai ngờ anh ta đập đến bây giờ.
Cố Tư suýt thì bật cười, mấy người bên Club cũng phải lo nhiều rồi.
Chương Tự Chi cái đồ không yên được này, vậy mà anh ta còn có thể bị đánh.
Chuyện này thật là làm người kích động mà.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!