Cố Tư nâng mắt lên nhìn Phương Tố một chút: “Bác đã đến đây rồi, bên nhà Phương có nói gì đó nên có phải không vui hay không.”
Cô cũng vừa mới nhớ ra chuyện này, trước đây quên mất chuyện của nhà họ Phương. Phương Tố cười cười, cũng không che giấu: “Cũng có một chút, trong điện thoại nghe thấy dường như không vui vẻ gì, cho nên tôi trở về nhìn xem thế nào.”
Cố Tư quay đầu nhìn bà cụ Trì bên kia một lát, sau đó liền hạ thấp giọng nói xuống: “Bác trở về cũng tốt, vừa lúc thử thăm dò chồng cũ của bác một chút , xem xem thái độ của ông ấy thế nào.”
Phương Tố ngây người, chớp chớp mắt, rõ ràng là còn không nghĩ tới điều này.
Cố Tư liền nở nụ cười: “Dựa vào quan sát của tôi gần đây, ông ấy hẳn là còn tình cảm với bác, nhưng hai người hiện tại không ấm không nóng như vậy, thật sự không có lợi cho việc kết hôn lại. Cho nên bác hãy thử thăm dò xem thế nào, cũng có thể khẳng định được.”
Phương Tố mím môi, lúc này cũng bất chấp ngượng ngùng: “Thật sao?”
Cố Tư vẻ mặt hơi nghiêm túc : “Thật, tôi đương nhiên là nói thật rồi. Tin tôi đi. Tôi ở đây, giúp bác xem xem chồng cũ của bác có phản ứng gì.”
Phương Tố ngẫm nghĩ, cảm thấy đề nghị này của Cố Tư có vẻ cũng khả thi.
Vì vậy bà ừ một tiếng: “Cũng được. Lần này tôi quay về trước tiên xem xem mấy người trong nhà có ý tứ gì, sau đó nói cho cô. Cụ thể làm như thế nào, chúng ta lại thương lượng tiếp.”
Cố Tư nói một câu đồng ý, hai người liền coi như thương lượng xong xuôi.
Cố Tư ăn xong bữa cơm, Phương Tố mới rời đi.
Bà cụ và Cố Tư đứng ở khu đất trống trước nhà chính. Bà cụ thở dài: “A Phương ấy à, như bây giờ, quả thật cũng không tồi.”
Cố Tư bật cười: “Bà vừa nói như vậy, cháu liền nghĩ tới dáng vẻ của bác ấy trước đây. Thật sự là làm cho người khác bực bội mà.”
Bà cụ cười haha: “Bà thế nào cũng không ngờ được, quan hệ của hai người các cháu sẽ tốt như thế này.”
Cố Tư nghiêng đầu, cũng cười: “Cháu cũng không ngờ được. Trước đây cháu quả thật ghét bác ấy. Nhưng cháu biết, bác ấy chẳng qua là có thành kiến về việc cháu kết hôn với Trì Uyên, chứ thật ra bản thân bác ấy cũng không xấu. Từ cách bác ấy đối xử với Tùy Mị trước đây là có thể nhìn ra.”
So sánh tình hình giữa hai gia đình nhà họ Tùy và nhà họ Trì, nhà họ Tùy còn hơi rớt lại phía sau một chút.
Cho nên cũng không thể nói là dối lòng nịnh bợ được. Phương Tố tốt với Tùy Mị như vậy, là thích cô từ tận đáy lòng.
Có thể không có mục đích gì mà đối tối với một người như vậy, thì sẽ không phải là người quá xấu.
Cố Tư sau đó thở dài: “Có thể trước đây bác ấy trải qua cuộc sống rất tốt cho nên khá là tùy hứng. Bản thân bác ấy quả thật cũng đã nhận ra điểm này.”
Bà cụ gật đầu: “Phải, A Chúc trước đây là quá nuông chiều rồi.”
Câu chuyện chuyển sang nói đến Trì Chúc, Cố Tư cũng liền theo đó nói: “Lần trước dì Cổ đến đây, cũng không biết sau đó có nói với ông ấy hay không. Ngày hôm đó cảm thấy bác ấy dường như có hơi lúng túng.”
Bà cụ nhìn Cố Tư: “Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, không cần vòng vo như vậy.”
Cố Tư cười haha: “Bà đã nói như thế, vậy cháu đã có thể hỏi thẳng rồi. Cái này cũng chỉ là bản thân cháu muốn hỏi thôi. Cháu hỏi bác Phương nhưng không được rõ ràng lắm, cháu đây cũng bứt rứt khó chịu lắm.”
Bà cụ mỉm cười: “Hỏi đi.”
Cố Tư nhìn bà: “So sánh hai người dì Cổ và bác Phương với nhau, thì bà thích người nào hơn?”
Bà cụ ngẫm nghĩ, mày hơi nhíu lại: “Bà đều thấy không khác nhau lắm. Cổ Nhan là một người phụ nữ ngay thẳng, tính cách bà cũng rất thích. Nhưng từ chuyện trước đây, bà cũng không thể nói thật sự không tính toán. Mà A Tố, trước đây tính tình quá kém, nhưng mà đối với A Chúc lại là thật lòng thật dạ, đều có điểm tốt điểm xấu. Bây giờ bà cũng không muốn tham gia vào chuyện của bọn họ nữa, xem lựa chọn của A Chúc thôi.”
Cố Tư gần như trong lòng đã có đáp án rồi, ậm ừ: “Vâng, dù sao cũng là cuộc sống của bọn họ.”
Cố Tư ở đây nói chuyện cùng vào bà cụ không được bao lâu, thì có điện thoại của Phương Tố gọi đến.
Bà nói ý tứ của nhà họ Phương, cũng là không hi vọng bà tiếp tục ở lại nhà họ Trì.
Bây giờ cũng đã li hôn rồi, không còn quan hệ gì cùng với Trì Chúc nữa. Sống cùng nhau như vậy, truyền ra bên ngoài quả thật không dễ nghe.
Hơn nữa nhà họ Phương vẫn còn lo nghĩ, nếu như Trì Chúc một ngày nào đó đem người mà mình yêu về nhà, tình huống này sẽ vô cùng khó xử.
Bây giờ Cố Tư đang ở nhà họ Trì, cũng được chăm sóc rất tốt, vì vậy Phương Tố không nên lại tới đó nữa.
Như vậy đối với nhà họ Phương và nhà họ Trì có thể nói như vậy cũng tốt hơn.
Phương Tố tự mình ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có lý.
Bây giờ bà đang ở tại nhà tổ nhà họ Trì, Trì Chúc nếu như thật sự ngày nào đó dẫn người về, bà đúng là không còn mặt mũi nào nữa.
Đừng nói ông ấy dẫn người về làm bà mất mặt, nếu như Trì Chúc ngày nào đó có người mình thích, nói rằng bà không thích hợp sống ở đây nữa, bảo bà chuyển đi, cũng thật sự là làm bà hoàn toàn mất mặt.
Cố Tư ừ một tiếng: “Được, bác quay về cũng tốt. Tôi ở lại đây giúp bác thăm dò tình hình cụ thể. Bác yên tâm, tôi sẽ luôn báo cáo cho bác.”
Phương Tố liền cười: “Được, vậy hôm nay tôi không đến đó nữa. Dù sao ở đó, không có tôi cũng không sao.”
Cố Tư và bà nói thêm vài câu, sau đó cúp điện thoại.
Không có Phương Tố ở bên cạnh giải sầu, nói thật lòng, cũng thấy thật sự nhàm chán.
Cố Tư từ nhà chính đi ra ngoài, muốn ra sân sau đi dạo một lát.
Kết quả mới đi chưa được một đoạn, đã có xe lái từ bên ngoài vào.
Từ xa Cố Tư nhìn thấy xe của Trì Cảnh dừng lại, sau đó anh ta nhanh chóng xuống xe.
Cố Tư tiếp tục đi đến bên kia, Trì Cảnh cũng nhìn thấy Cố Tư. Anh ta đứng lại, coi như là có ý chờ đợi.
Đợi đến khi Cố Tư đi tới trước mặt, Trì Cảnh mới mở miệng: “Sao lại một mình đi tản bộ.”
Cố Tư cười: “Thì tôi thấy chán quá nên đi ra ngoài đi bộ thôi. Bây giờ cũng chưa đến nỗi cần người bảo vệ, đi một mình cũng bình thường mà.”
Hai người đi ra hướng sân sau, Cố Tư hỏi Trì Cảnh sao lại quay về lúc này.
Trì Cảnh than vãn: “Gần đây đầu óc không tốt, ngày hôm qua mang văn kiện về, sáng nay quên không mang đi, nên phải quay về.”
Cố Tư cười haha: “Bây giờ anh giống tôi rồi đó, đầu óc của tôi bây giờ cũng dùng không được.”
Tầm mắt Trì Cảnh rơi xuống, nhìn đến bụng Cố Tư: “Là do cô mang thai đó. Bây giờ có phải rất mệt không?”
Cố Tư nói vẫn tốt, sau đó ngẫm nghĩ: “Anh gần đây hình như thân thiết quá rồi đó.”
Trì Cảnh nói làm gì có, sau đó dường như suy xét: “Cô và Trì Uyên định khi nào kết hôn lại, còn hôn lễ nữa.”