Trì Cảnh nhìn Trì Uyên, khóe miệng không thể nói rõ có câu lên hay không, “Manh hôn ách gả(*). Nói không thì dễ thôi. Bây giờ anh nghĩ là tốt bởi vì anh cảm thấy mình đã gặp đúng người. Nếu tương lai không xác định anh lại đặt anh vào vị trí của tôi bây giờ, tôi nghĩ anh cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như tôi thôi.”
(*)Manh hôn ách gả: Manh hôn ách giá: ẩn dụ cho cuộc hôn nhân xưa chỉ được bắt đầu bằng lời mai của bà mối chứ nhà trai với nhà gái chưa được gặp mặt hay tìm hiểu nhau.
Trì Uyên mím môi, một lát sau nói một câu, “Có lẽ là vậy.”
Có lẽ anh cũng sẽ từ chối thẳng luôn, loại chuyện này không thể nói trước được cái gì cả.
Lúc đầu Phương Tố sắp xếp chuyện của anh và Tùy Mị, thật ra anh cũng đã tìm hiểu một phần về Tùy Mị, bao gồm cả nhà họ Tùy, anh đều hỏi thăm một chút.
Lúc đó anh thật sự cảm thấy điều kiện này cũng khá phù hợp nên mới gật đầu đồng ý.
Sau đó, ông cụ đưa Cố Tư cho anh, ban đầu anh cũng từ chối không đồng ý đấy thôi.
Những chuyện như tình cảm thế này, lúc khuyên người khác thì nói rất hay nhưng khi chuyện đó xảy ra với bản thân thì có lẽ đó lại là chuyện khác rồi.
Trì Cảnh đứng dậy, xoay người như muốn rời đi, nhưng anh ta vẫn còn đang nói, “Anh và Cố Tư, hiện tại hai người như thế nào rồi? Gần đây anh cũng không trở về nhà tổ, tôi nghe nói…”
Anh ta dừng lại, dường như chậc lưỡi một cái rồi mới nói những lời sau đó, “Tôi nghe nói hai người đang một lần nữa ở bên nhau.”
Lông mày Trì Uyên không rõ ràng nhăn một chút, một lần nữa ở bên nhau à?
Cũng không hẳn là như vậy. Cố Tư chỉ cho anh một cơ hội, muốn nhìn xem thử biểu hiện của anh thôi. Cô vẫn luôn chưa đồng ý tái hôn với anh.
Nếu không tái hôn, người này sẽ không được xem là người của anh.
Như vậy cũng không xem như là thật sự trên ý nghĩa ở bên nhau.
Chẳng qua Trì Uyên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trì Cảnh, suy nghĩ một lúc liền nói, “Ừm, một lần nữa ở bên nhau.”
Trì Cảnh ha ha một tiếng, gật đầu, nhấc chân đi về phía cửa và nói, “Rất tốt. Những người yêu nhau có thể ở bên nhau là một việc đáng vui mừng.”
Anh ta đẩy cửa đi ra ngoài, rồi đóng cửa lại.
Cũng không biết là chính anh ta dùng sức hơi mạnh hay là có gió thổi, cửa đóng sầm lại, âm thanh khá lớn.
Trì Uyên ngước mắt nhìn cánh cửa, một lúc sau mới cười chế nhạo.
Trì Cảnh trở lại văn phòng, có lẽ là anh ta có nói chuyện gì đó với bên phía nhà họ Tùy.
Cụ thể không biết họ đã nói những gì, chỉ là một lúc sau, Trì Uyên nhận được điện thoại của Tùy Mị.
Trì Uyên cau mày khi nhìn thấy tên người gọi đến.
Lúc trước anh vẫn cảm thấy Tùy Mị là một cô gái tốt hiểu lễ phép, biết tiến cũng biết lui.
Nhưng là bây giờ anh lại cảm thấy cô ta có chút gây nhiều phiền nhiễu.
Thái độ của anh đã rõ ràng như vậy rồi mà cô ta vẫn luôn tỏ ra như không biết gì, tiếp tục tạo cảm giác tồn tại trước mặt anh. Điều này thật sự khiến anh không thích chút nào.
Trì Uyên đợi một lúc mới nhấc máy, Tùy Mị ở đầu dây bên kia lập tức nói, “A Uyên, em nghe nói liên hệ giữa công ty nhà họ Trì và công ty nhà em đã có một số thay đổi, bây giờ mọi việc được giao lại cho cậu hai Trì rồi. Chuyện này là thật sao?”
Trì Uyên ừ một tiếng, “A Cảnh có lẽ đã liên hệ với bên cô rồi đúng không? Sau này cũng là do cậu ấy phụ trách chuyện này. Tôi còn có nhiều việc quá lo không hết được, lượng đặt hàng của công ty bên cô lại rất lớn. Bây giờ tôi sắp xếp riêng một người để liên hệ với bên cô, làm như vậy đối với hai bên đều là phương án tốt nhất.”
Tùy Mị trầm giọng nói: “A Uyên, có phải vì em nên anh mới làm ra chuyện như thế này không?”
Ở đầu dây bên này, Trì Uyên cau mày, giọng điệu cũng thay đổi, “Tại sao lại là bởi vì cô, cái này có quan hệ gì với cô sao? Chúng ta là đối tác của nhau, giữa tôi và cô cũng không có sự bất đồng quan điểm, tại sao tôi lại vì cô mà ảnh hưởng đến công việc của tôi chứ?”
Những lời anh nói ra đã có một chút thô lỗ.
Tùy Mị ngay lập tức không có một tiếng nào.
Trì Uyên không quá muốn cùng Tùy Thanh tán gẫu những chuyện này, hắn nói một câu, “Cứ vậy thôi đã. Cô Tùy, tôi còn có việc phải giải quyết bên này. Nếu cô còn có chuyện liên quan đến công việc, cô cứ nói chuyện với Tử Thư trước xem đã, Tử Thư sẽ phối hợp bàn giao hết công việc. Cô cứ yên tâm sẽ không ảnh hưởng đến việc cung cấp hàng hóa cho bên cô.”
Mặc kệ Tùy Mị trả lời như thế nào, Trì Uyên trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó điện thoại bị ném sang một bên, vẻ mặt anh có chút lạnh lùng, có chút không tự chủ được mà nói, “Phiền phức.”
Một buổi sáng anh ở công ty không được nhàn rỗi chút nào.
Buổi trưa tan sở, Trì Uyên suy nghĩ chút rồi cầm áo khoác đi xuống thang máy.
Anh lái xe về phía nhà của Cố Tư.
Đường hơi tắc, đến chỗ đèn giao thông, anh đặt ngón tay lên vô lăng, từ từ gõ nhẹ hai lần không có nhịp điệu.
Sau đó theo thói quen nhìn vào gương chiếu hậu.
Vừa xem một cái lại nhìn ra vấn đề.
Trên một làn xe bên cạnh làn xe của anh có một chiếc xe dừng lại tại vị trí cách hai chiếc ô tô ngay phía sau xe anh.
Cửa sổ ở ghế phụ hạ xuống, người bên trong thò ra nửa đầu nhìn về phía anh.
Cũng không thể nói người này đang nhìn anh, nhưng hành động này có chút lén lút.
Lúc này, cho dù anh ta muốn nhìn cái gì, cũng không nên hành động như vậy.
Trì Uyên nghĩ một chút, anh cũng ló đầu ra ngoài, quay đầu nhìn sang hướng của người kia, người kia lập tức rụt đầu vào, cửa sổ xe được nâng lên.
Trì Uyên bật cười, người này cũng thật là, không giữ được bình tĩnh chút nào.
Kỳ thật trên đường đi anh có nhìn kính chiếu hậu mấy lần, nếu như xe này đang theo dõi anh vậy thì có lẽ xe này không phải theo suốt quãng đường mà là nửa đường đi theo.
Có lẽ là người theo dõi, nắm rõ kỹ thuật chứ không phải cho ô tô chạy theo đến cùng.
Trì Uyên chờ đèn xanh bật sáng, anh lái xe đi ra ngoài luôn.
Anh cũng không muốn cắt đuôi xe phía sau mà vẫn giữ nguyên tốc độ xe, cứ thế đi một mạch đến nhà Cố Tư.
Chiếc xe kia cũng đi theo tới cửa khu nhà ở rồi mới lái đi.
Sau khi Trì Uyên xuống xe, anh gọi điện cho cấp dưới, báo lại biển số xe để họ tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.
Sau đó, anh mới vào sân.
Cố Tư và Phương Tố đang dùng bữa, thấy Trì Uyên về, cả hai người đều sửng sốt một chút.
Trì Uyên tự mình biết mà cầm lấy bát đũa đi qua, “Anh biết ngay về lúc này là vừa vặn có thể ăn cơm luôn mà.”
Cố Tư nhìn anh, “Sao anh về giờ này?”
Trì Uyên a một tiếng, ánh mắt nhìn về phía trên bụng Cố Tư, “Về thăm con trai anh một chút.”
Gớm ấy, Cố Tư xụ mặt ngay.
Phương Tố thì lại ở bên cạnh cười, “Lấy cớ nhiều như vậy làm cái gì. Nhớ Tiểu Tư thì cứ nói thẳng ra chứ có gì mà ngại với ngùng.”
Trì Uyên ha ha một tiếng, “Thật ra con cảm thấy cô ấy đáng lẽ cũng hiểu con mới phải.”
Cố Tư không nói chuyện mà chỉ tiếp tục ăn cơm.
Trong lúc Trì Uyên ăn cơm, anh nhận được điện thoại của cấp dưới. Nguyên nhân chính là do trước đó Trì Uyên có đưa một số tài khoản để họ kiểm tra thông tin của chủ tài khoản.
Bây giờ bên kia nói là đã tra ra.
Trì Uyên nghĩ chút xong đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn.
Phương Tố có chút kinh ngạc, “Nhận điện thoại còn tránh ra ngoài, cái tên này, có cái gì mờ ám không cho người biết được à?”
Cố Tư không nhẹ không nặng khịt mũi một cái, “Có lẽ là đi nói chuyện với cô gái nào đó, sợ chúng ta nghe thấy đấy mà.”
Phương Tố nhìn Cố Tư một chút, có chút im lặng, chẳng qua bà ta cũng rất phối hợp mà gật đầu, “Nói cũng đúng. Cô gái kia không khéo cũng mang thai con trai cho nó rồi ấy chứ. Lát nữa tôi giúp cô hỏi một chút, loại trai hư này tuyệt đối không được để cho anh ta đẻ trứng.”
Mất một lúc sau Cố Tư mới mỉm cười.