Lúc Trì Uyên trở về chỗ Cố Tư, Cố Tư vẫn còn đang ngủ.
Hình như từ đầu đến cuối cái gì cô cũng không phát hiện.
Cả người Trì Uyên đầy khí lạnh, ngồi ở bên giường một lúc, có chút nhịn không được, anh xoa xoa hai tay, rồi từ từ nhích lại xoa bụng Cố Tư.
Thật là kỳ lạ, trong này lại có thể có một đứa bé,mặt mũi giống như anh và Cố Tư.
Sẽ từ từ lớn lên, đợi đến khi thích hợp, đến với thế giới này, gọi anh là ba.
Sự sinh sôi của con người thực sự là một quá trình vô cùng kỳ diệu và đẹp đẽ.
Sau một lúc Trì Uyên mới đứng dậy thay quần áo, sau đó nằm xuống một lần nữa, nhưng lại hơi không ngủ được.
Anh đã sai cấp dưới của mình đi điều tra lão Báo kia, cái tên này, cũng không biết sẽ có nhiều tên trùng hay không.
Trì Uyên nằm ở đó, trong đầu hỗn độn, suy nghĩ nhiều chuyện.
Nghĩ về trước đây cùng với Cố Tư, rồi nghĩ đến sau này.
Không biết lúc nào thì ngủ thiếp đi, cũng không biết lúc nào đột nhiên thức dậy.
Anh vẫn còn nằm trên giường, Cố Tư ở trong ngực anh, giống như bị bạch tuột quấn lấy.
Trì Uyên cố gắng tránh bụng của cô, không dám động lung tung.
Chân Cố Tư gác lên, tay cũng vòng qua, tự mình tìm một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.
Trì Uyên thấp giọng cười ,sửa ngay ngắn tư thế của Cô, nhích người về phía cô một chút, rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Dưới lầu chị Trần là người đầu tiên tỉnh dậy, thức dậy liền bắt đầu nấu cơm, sau đó Phương Tố cũng thức dậy.
Thật sự Trì Uyên nghe thấy âm thanh, nhưng bởi vì tối qua nghĩ ngơi không đủ, nên cũng không có hành động gì khác.
Hôm nay là thứ bảy, có thể nghĩ ngơi nhiều một chút, anh ôm lấy Cố Tư, sau đó ngủ tiếp.
Phương Tố cũng không đi lên làm phiền, ngủ một giấc như vậy đến sáng, Trì Uyên thật sự nằm không nổi nữa, cẩn thận dịch khỏi người Cố Tư, rời giường trước.
Cố Tư vẫn còn đang ngủ, lúc Trì Uyên đứng ở cửa phòng tắm nhìn cô.
Quả nhiên, người ta đều nói phụ nữ mang thai giống như lợn.
Có thể ăn có thể ngủ.
Nhưng như vậy cũng tốt, Cố Tư vốn dĩ gầy yếu, thừa dịp cơ hội này, bồi dưỡng cơ thể thật tốt.
Sau khi anh rửa mặt rồi xuống lầu, Phương Tố đang ở trong sân, cầm một ly trà, vui vẻ nhìn xung quanh.
Trì Uyên đi đến, đứng bên cạnh Phương Tố: “Tối hôm qua, cảm ơn.”
Phương Tố cười: “Mẹ có thể giúp cũng chỉ có chút việc này, tự bản thân con cố gắng thêm, mẹ nhìn ý tứ kia của Cố Tư, không muốn cùng con tái hôn, chắc là con đường của con sau này vẫn còn khá dài.”
Trì Uyên cau mày: “Con cũng đã có nghĩ rồi, còn không muốn tái hôn?”
Phương Tố “xùy” một cái, giống như đang nhìn một tên ngốc: “Nếu như con bé có thể vì đứa bé mà có thể tái hôn với con, thì tại sao đến tận tối hôm qua mới nói cho con biết chuyện này, mẹ nói cho con biết, con trai ngốc của mẹ, người ta không muốn con biết đến sự tồn tại của đứa bé, con đừng nghĩ bản thân mình tài giỏi, à, người ta cũng không vừa ý con.”
Trì Uyên nhìn Phương Tố, vẻ mặt có chút không được tốt lắm: “Trước đây mẹ sẽ không nói như vậy với con.”
Phương Tố cứ như vậy mà im lặng.
Rất nhiều chuyện trước đây, không thể không nhắc đến.
Bây giờ bà nghĩ lại những chuyện bản thân làm trước đây, không biết tại sao, luôn luôn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Trước đây bà thực sự rất vô lý, nhưng, nhưng, cũng không thể nói tất cả mọi chuyện đều là lỗi của bà.
Phương Tố mím môi, uống hết ly trà cầm trong tay, giọng trầm xuống.
Bà nói: “Khoảng thời gian này, mẹ sống một mình, đêm nào cũng không ngủ được, mẹ liền nghĩ, cuộc sống lúc trước của mẹ tốt như vậy, mẹ trải qua như thế nào, mà biến thành bộ dạng này, thật sự khiến người khác nghĩ không ra.”
Trước đây bà ở nhà họ Trì, khỏi phải nói khiến bao nhiều người ghen tị, đó chính là ai nhìn vào cũng đều nhún nhường ba phần.
Lại nói đến bà cụ, thông thường cũng đối xử với bà rất bao dung.
Nhưng sau này, thái độ bà cụ vô cùng kiên quyết, nói cái gì cũng không bằng lòng bà.
Mặc dù bên phía Trì Chúc có do dự, nhưng bà cũng nhìn ra được, Trì Chúc đối với bà cũng không còn nhẫn nại nữa.
Những người này, thay đổi thái độ với bà từ khi nào, bà cẩn thận suy nghĩ, hoảng hốt nhận ra, có lẽ là lúc Cố Tư một lần nữa quay trở lại sống tại nhà tổ.
Khoảng thời gian đó, Cố Tư không theo ý bà, mâu thuẫn giữa hai người hoàn toàn rõ ràng.
Sau đó bà cụ luôn nói bà.
Ai, nghĩ đến chuyện này, thì lại nhớ đến việc Cố Tư đã đá bà.
Bị một người hậu bối đá cho cái cú, thật sự nói ra mất mặt chết đi được.
Nhưng chuyện kia, Phương Tố suy nghĩ khách quan một chút, cũng không thể nói hoàn toàn trách Cố Tư, nhưng Cố Tư nhất định cũng có trách nhiệm.
Chà, bà cảm thấy, nên tìm một lúc nào đó, cùng Cố Tư tán dóc về những chuyện trước đây.
Trì Uyên quay đầu nhìn Phương Tố, sau một lúc lâu liền cười: “Bây giờ mẹ như vậy, thật sự nên để cho ba con thấy, mẹ khác hoàn toàn so với trước đây.”
Nhắc đến Trì Chúc, Phương Tố một mặt không nhẫn nại: “Đừng nhắc tới ba con, hôm qua mẹ ra ngoài một chuyến, nhìn thấy ba con.”
Trì Uyên ngây người: “Sau đó?”
Phương Tố thở dài: “Ba con không nhìn thấy mẹ, ba con ở trung tâm thương mại mua đồ ,có lẽ là mua cho Cổ Nhan, mẹ nhìn một chút rồi đi.”
Trì Uyên nghĩ nghĩ, không nói gì.
Cụ thể Trì Chúc và Cổ Nhan là tình huống gì, anh cũng không quá rõ.
Nhưng tính cánh Cổ Nhan, quả thật tốt hơn so với Phương Tố, đàn ông mà, đương nhiên đều thích người phụ nữ dịu dàng săn sóc.
Xem như Trì Chúc thực sự có ý với Cổ Nhan, thật sự cũng có thể hiểu được.
Trì Uyên không muốn xem vào chuyện giữa hai người bọn họ, những chuyện tình cảm này, vẫn nên để người trong cuộc tự mình giải quyết.
Ở đây nói chuyện một lúc, Trì Uyên nghe thấy tiếng mở cửa sổ trên lầu.
Anh vội vàng xoay người, ngước đầu nhìn lên phía trên.
Quả nhiên là Cố Tư đã dậy rồi.
Cô kéo rèm cửa, cũng mở cửa sổ, vò tóc thò đầu ra ngoài.
Trì Uyên mỉm cười: “Đi rửa mặt, sau đó chúng ta ăn sáng.”
Cố Tư dường như chưa tỉnh ngủ, mắt vẫn còn lim dim, cúi đầu nhìn hai người dưới lầu một lúc rồi mới “ồ” một tiếng.
Sau đó xoay người biến mất khỏi cửa sổ.
Phương Tố giơ tay, đặt lên vai Trì Uyên: “Con cũng sắp làm ba rồi, mẹ thật sự, không biết nên vui, hay là nên cảm động, nhoáng một cái, cũng nhiều năm trôi qua như vậy, bây giờ mẹ nhớ lại bộ dạng con lúc nhỏ ở bên cạnh mẹ, vẫn còn cảm thấy, dường như chỉ là ngày hôm qua.”
Tiếp theo bà chính lại tóc một chút: “Mẹ không thể không chấp nhận, mình già rồi, thật sự già rồi, cũng sắp lên chức bà nội rồi.”
Nói xong, bà quay người đi vào trong phòng khách.
Trì Uyên nghĩ nghĩ, cũng xoay người đi vào theo.
Hôm nay Trì Uyên không có việc gì, sau khi Cố Tư và Phương Tố ăn xong đứng ở trong sân một lát, Phương Tố liền đề nghị cùng nhau đi dạo phố.
Bà có chút nhịn không nổi, muốn đến cửa hàng mẹ và bé xem thử, tích trữ một số đồ dùng cho trẻ sơ sinh.
Trì Uyên ngây người: “Còn sớm mà”
Anh nhìn bụng Cố Tư,một chút cũng không nhìn ra được bên trong có em bé.
Phương Tố trừng mắt: “Sớm cái gì mà sớm, mẹ nói cho con biết, qua thời đầu mang thai, bụng sẽ lớn rất nhanh chóng, đến lúc đó quần áo bây giờ của Cố Tư đều mặc không vừa nữa, hôm nay chúng ta đến đó, mua vài bộ quần áo bà bầu, cái này rất hữu dụng.”
Nói xong bà nhìn Cố Tư: “Cô thấy sao?”
Cố Tư nhìn Phương Tố chằm chằm, hai ngày nay quan hệ giữa hai người các cô tốt lên rất nhiều.
Phương Tố là một người phụ nữ ngốc ngếch không tham vọng gì, chẳng qua lúc trước bị Trì Chúc chiều hư.
Hiện tại ít nhiều có chút hiểu chuyện, cộng thêm đối với cô rõ ràng tốt.
Từ trước đến giờ Cố Tư không phải là một người nhỏ nhen, lại nói giữa cô và Phương Tố khó khăn cản trở gì, vì vậy cũng không nghĩ đến những trắc trở lúc trước nữa.
Cứ như vậy nhìn Phương Tố một hồi, Cố Tư gật đầu: “Nói vậy cũng đúng.’
Phương Tố cười, quay đầu nhìn Trì Uyên: “Con thu dọn một chút đi, nếu không bây giờ chúng ta đi ra ngoài?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!