Mấy người ngồi ở nhà Cố Tư một lúc, rồi tất cả đều đứng dậy.
Trì Uyên cũng bảo Cố Tư thay quần áo, nói là dẫn cô ra ngoài ăn cơm.
Cố Tư gật gật đầu, bản thân cũng cảm thấy rất đói, ngồi trên xe lửa cả chặng đường không thoải mái, đồ ăn trên xe lửa cũng khó ăn.
Cố Tư tranh thủ đi lên lầu thay quần áo, Trì Uyên ở tại chỗ nghĩ nghĩ, rồi cũng đi lên theo.
Nguyễn Thừa Phong đứng ở phòng khách, hừ mũi một cái: “Các người xem biểu cảm kia của Trì Uyên, lúc trước tôi thật sự chưa từng thấy qua, Cố Tiểu Tư này cũng có chạy mất được đâu, cậu xem anh ta đang lo lắng cái gì.”
Tử Thư thở dài: “Vì vậy tôi thật sự không hiểu, lúc trước sếp tôi, vì cái gì mà quyết tâm muốn ly hôn, nhìn xem, bây giờ tự lấy tay tát mình, không biết cảm giác có dễ chịu hay không.”
Liên quan đến việc Cố Tư và Trì Uyên ly hôn, trừ những người bên trong, thì không ai biết nguyên nhân chính xác.
Cuộc sống hai người sau khi cưới nhau vẫn luôn nhẹ nhàng, ai cũng không nghĩ đến, đột ngột tung ra tin ly hôn.
Trì Uyên đi vào trong phòng, nhìn thấy Cố Tư đang thay quần áo, trong ánh mắt cũng chỉ nhìn thoáng qua vòng eo thịt một chút, những cái khác cũng không nhìn thấy.
Cố Tư vội vàng chỉnh quần áo, âm thanh cũng không đặc biệt lớn, suy chung cùng dưới lầu vẫn có người.
Cô có chút không vui: “Trì Uyên, trước khi anh vào phòng người khác, có thể gõ cửa hoặc phát ra tiếng động được không, anh như vậy, em thật sự không vui.”
Trì Uyên “ừ” một tiếng, thuận theo lời cô nói: “Là anh sai rồi, lần sau anh sẽ chú ý.”
Cố Tư chỉnh lại tóc: “Anh lên đây làm gì, em thay một bộ đồ, cũng nhanh thôi mà.”
Trì Uyên mở miệng: “Khi nãy em đang ngủ, điện thoại để ở chỗ anh, anh nhận một cuộc điện thoại, đối phương nói là mẹ của em.”
Cố Tư dừng động tác, vẻ mặt có chút không tốt lắm: “Lần sau đừng nhận điện thoại của em.”
Trì Uyên thở dài: “Cố Tư, nếu em có gì rắc rối, anh có thể giúp mà, em không cần mỗi lần đều cùng anh tính toán rõ ràng như vậy.”
Cố Tư không muốn nói những điều này: “Được rồi, chúng ta đi xuống đi, em cũng đói rồi.”
Cô nói xong, lướt qua người Trì Uyên, đi ra khỏi phòng, đi xuống lầu.
Trì Uyên đi theo ở phía sau, ban đầu cứ nghĩ đi một chuyến về quê cũ của cô, chuyện của hai người, dường như sẽ có chút chuyển biến tốt, nhưng nhìn hiện tại, dường như vẫn là đức hạnh kia, anh cảm thấy giữa mình và Cố Tư, khoảnh khắc vẫn như cũ cách rất xa.
Cố Tư đi đằng trước Trì Uyên, mím môi, một lúc sau, cong khóe môi.
Mấy người đi ra ngoài ăn cơm, Cố Tư là ngồi cùng một chỗ với Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi không có khả năng quan sát gì, hoàn toàn không nhìn ra Trì Uyên đang xị mặt, còn Nguyễn Thừa Phong đang ngồi bên kia của Cố Tư.
Ngược lại Nguyễn Thừa Phong lại nhìn ra được Trì Uyên không vui, nhưng anh cũng không quá để ý, còn gọi Cố Tư một tiếng em gái.
Cố Tư hoàn toàn không nhìn Trì Uyên, cô thật sự rất đói, mong ngóng nhìn người phục vụ, chỉ chờ mang đồ ăn đến.
Bởi vì có nhiều người ,nên gọi món cũng có chút lâu, phục vụ bưng các món ăn lên, Cố Tư nuốt nước bọt: “Tôi ăn trước đây, tôi có chút nhịn không nổi nữa.”
Nguyễn Thừa Phong cười: “Ăn đi, ở đây đều là người nhà, không cần đề ý nhiều như vậy.”
Cố Tư cười, liền động đũa, những cũng chưa ăn được vài miếng, biểu cảm của cô dừng lại.
Thật sự Cố Tư rất muốn đè ép cảm giác cơn buồn nôn này lại, nhưng cảm giác này làm sao cũng không đè ép nổi.
Cô đặt đũa xuống, cũng không kịp chạy đến nhà vệ sinh, chạy thẳng đến cửa nhà hàng, ngồi xổm ở vệ đường nôn khan một trận.
Giống như lúc trước, cũng không nôn ra được cái gì, nhưng nôn xong cả người đều có chút mệt mỏi.
Trì Uyên vội vàng đi ra khỏi nhà hàng, đi qua ngồi xổm bên cạnh Cố Tư, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Dạ dày không thoải mái sao, có phải mấy ngày nay ở trên xe lửa ăn đồ không hợp không?”
Trong suốt hành trình mấy ngày hôm nay, Cố Tư hầu như không ăn gì cả.
Đoán chừng bệnh dạ dày lại giày vò.
Cố Tư chậm rãi: “Đoán chừng bệnh dạ day tái phát, khoảng thời gian này ăn cơm không đúng giờ lắm.”
Trì Uyên thở dài, đỡ Cố Tư lên: “Vào uống chút nước nóng cho ấm bụng, một lát rồi ăn cơm, về nhà rồi uống thuốc.”
Nguyễn Thừa Phong dựa vào ghế, xoay nửa người nhìn Cố Tư bên ngoài.
Anh cười cũng không cười, trong mắt toàn là tinh quang.
Tử Thư chẹp miệng: “Chuyến đi lần này, cũng thật khổ cực, vừa rồi Cố Tư cũng bị say xe, cũng suýt nửa nôn.”
Chương Tự Chi nghĩ nghĩ: “Tôi nhớ lúc tôi còn nhỏ, có một lần đi ra ngoài, quên mất là làm gì, ngồi xe lửa ,ai nha, lắc lư lắc lư, tôi ngồi trên xe lửa suýt nữa nôn ra, ban đầu tôi cũng không phải là người say xe, không biết lần đó xảy ra chuyện gì, thật sự rất khó chịu.”
Mấy người đàn ông lớn không có kinh nghiệm sống, đều dựa vào chuyện say xe.
Nguyễn Thừa Phong bật cười: “Mấy người…..ừ, ăn cơm đi.”
Anh vốn dĩ muốn nói, nghĩ lại có chút không thích hợp, vẫn là rút lại.
Cố Tư quay lại, Trì Uyên bảo phục vụ mang nước ấm đến, Cố Tư uống một chút, cũng thật sự cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nguyễn Thừa Phong nhìn Cố Tư: “Xem thử ăn được gì không, thì cứ ăn đi, như vầy quả thật là khó khăn.”
Cố Tư ngước mắt nhìn Nguyễn Thừa Phong, Nguyễn Thừa Phong cười híp mắt, trong mắt dường như có nhiều lời muốn nói.
Cố Tư nhanh chóng thu hồi vẻ mặt, không tiếp lời.
Sau đó cô cũng ăn một chút, cũng không thể không ăn, nhưng ăn vào, vẫn cảm thấy khó chịu như cũ.
Sau đó Nguyễn Thừa Phong bảo phục vụ mang lên một ít trái cây, anh ta đẩy trái cây sang cho Cố Tư: “Ăn chút trái cây đi,có thể khẩu vị sẽ tốt hơn.”
Khóe mắt Trì Uyên liếc nhìn Nguyễn Thừa Phong một chút, không nói gì.
Cố Tư nói một câu cảm ơn, sau đó cũng thật sự ăn vào một ít.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Tư muốn đến bên kia cửa tiệm xem một chút, những người còn lại cũng có công việc bận rộn riêng của mình.
Nguyễn Thừa Phong nhìn Cố Tư: “Đúng lúc tôi đi ngang qua cửa tiệm của cô, tôi đưa cô đi.”
Trì Uyên nhăn lông mày lại.
Cố Tư nhìn chằm chằm Nguyễn Thừa Phong vài giây, nói câu được.
Trì Uyên hít sâu, Tử Thư bên cạnh liền sáp lại gần: “Ngài Nguyễn nói, chỉ xem Cố Tiêu Tư là em gái, anh đừng hẹp hòi.”
Khóe mắt Trì Uyên liếc qua, Tử Thư nhanh chóng im miệng lại.
Cố Tư vẫy tay chào mấy người Trì Uyên, sau đó theo Nguyễn Thừa Phong lên xe.
Xe khởi động, lời Nguyễn Thừa Phong cũng hỏi ra: “Mấy tháng rồi?”
Cố Tư “a” một tiếng, quay đầu nhìn anh ta: “Cái gì?”
Nguyễn Thừa Phong thở dài: “Đứa bé, tôi hỏi cô mang thai mấy tháng rồi?”
Vẻ mặt Cố Tư rất nghiêm túc, cũng không thừa nhận: “Làm sao anh biết?”
Vẻ mặt Nguyễn Thừa Phong hơi phức tạp một chút: “Tôi có bạn, triệu chứng thời gian đầu giống như vậy, nên tôi nhìn dáng vẻ của cô thì biết thôi.”
Cố Tư dựa vào ghế: “Hơn một tháng rồi.”
Nguyễn Thừa Phong tiếp tục hỏi: “Của Trì Uyên?”
Cố Tư có chút bất lực: “ Ngoài anh ta tôi còn có người đàn ông nào khác.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!