Cố Tư vừa ngủ thì ngủ thẳng tới buổi chiều mới tỉnh. Cô nằm trên giường để hòa hoãn một lúc.
Cô vẫn nhớ mình đã trở lại như thế nào.
Cố Tư đang nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc, chợt cô nghe thấy âm thanh vọng lại từ phía bên kia sân.
Cửa sổ đang mở, âm thanh ở trong sân khá rõ ràng.
Vừa nghe thì đó là giọng của Trì Uyên.
Cố Tư cũng không đi qua xem thử, cô chỉ nằm đó và nghe. Trì Uyên hẳn là đang nói chuyện điện thoại với ai đó trong công ty, họ đang bàn về công việc.
Cố Tư nghe không hiểu họ đang nói gì và cô cũng không muốn hiểu.
Cô hít sâu mấy hơi, cầm điện thoại di động đăng nhập vào tài khoản công khai của bệnh viện để kiểm tra kết quả xét nghiệm máu.
Chỉ là vẫn chưa có kết quả, vẫn chưa đến lúc.
Cô thở dài một hơi, không biết bản thân muốn kết quả như thế nào.
Cô cứ như vậy cầm điện thoại chờ, điện thoại ở trong lòng bàn tay liền vang lên.
Cố Tư nheo mắt liếc qua một chút. Đó là cuộc gọi từ số lạ, nhưng số đó cũng chính là thuộc về của người phụ nữ kia.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là người phụ nữ kia phát hiện bị cô cho vào danh sách đen, lúc này mới đổi số gọi đến đây.
Cố Tư cười chế nhạo một chút, cô ném điện thoại sang một bên.
Cô đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt rồi đi xuống lầu.
Trì Uyên gọi điện thoại xong đã trở lại phòng khách, anh đang xem tài liệu.
Nhìn thấy Cố Tư đi xuống, anh vội vàng chạy lại đón: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Cố Tư lắc đầu, “Không có việc gì.”
Thực ra bản thân cô cũng không cảm thấy chỗ nào đặc biệt khó chịu, chỉ là cô thấy buồn ngủ, buồn ngủ đến hai mắt không mở ra được.
Trì Uyên ừ một tiếng, đưa tay lên sờ trán cô, “Cảm giác như em không có vấn đề gì khác.”
Anh đi tới phía bàn trà, lấy một lọ si rô uống, “Đây là anh nhờ người đưa qua đây. Em đang thiếu máu, uống cái này vào tuy không thấy kết quả tức thì, nhưng cũng tốt cho sức khỏe.”
Cố Tư nhìn thứ mà Trì Uyên đang cầm và hơi hé miệng, “Anh không cần chăm sóc em như thế này.”
Trì Uyên bật cười, loại lời nói của Cố Tư phân biệt rõ ràng hai người như vậy, nhưng Trì Uyên lúc này cũng không để ý nữa.
Anh còn có thể mặt dày nói: “Anh không chăm sóc em, còn có thể lo cho ai được nữa. Anh đã hứa với ông nội rồi mà.”
Cố Tư nhắm mắt lại, lại nữa lại nữa, lại lấy ông cụ làm lý do.
Người đàn ông này thật không biết xấu hổ.
Cố Tư không phản bác, vì vậy Trì Uyên mở si rô và pha cho Cố Tư.
Cố Tư nhìn qua và nhận lấy nó.
Cơ thể cô gần đây quả thực có chút yếu ớt, cái đó cô cũng biết.
Mặc dù trông cô có vẻ sống vui vẻ hoạt bát nhưng kỳ thực tình trạng sức khỏe của cô khá kém.
Cố Tư uống si rô xong, Trì Uyên ngay lập tức nói, “Em có đói không? Anh đã gọi súp dinh dưỡng. Anh để trong nồi, vẫn nóng lắm, chỉ đợi em dậy ăn. Anh lấy cho em một chút nhé? “
Cố Tư nhìn Trì Uyên, cô còn nhìn rất nghiêm túc.
Người đàn ông này dù lạnh lùng đến đâu cũng có lúc ấm áp.
Chẳng qua điều đó phụ thuộc vào việc liệu anh ta có muốn hay không thôi.
Đánh chết Cố Tư cũng nghĩ không đến chuyện Trì Uyên của lúc trước sẽ có một ngày nào đó thể hiện một mặt như vậy.
Cô thở dài và nói câu được.
Trì Uyên rõ ràng là rất vui khi cô đồng ý, vội vội vàng vàng đi vào bếp.
Nhìn Trì Uyên như vậy, Cố Tư mơ hồ cảm thấy như cô đã nhìn thấy chính mình của trước kia.
Cô đã rất hèn mọn trong cuộc hôn nhân của mình.
Còn hèn mọn hơn cả Trì Uyên bây giờ.
Cho nên mới nói, hai người họ đã thay đổi vị trí từ khi nào vậy chứ.
Cố Tư đi đến phòng ăn. Trì Uyên mang súp đến, súp độ ấm vừa phải.
Ban đầu Cố Tư không đói lắm, nhưng khi ngửi thấy mùi và cảm thấy không buồn nôn lắm, cô nghĩ mình vẫn có thể ăn được.
Trì Uyên ngồi xuống trước mặt Cố Tư. Lúc thì anh hỏi xem súp có nóng không, lúc lại hỏi có mặn không, lúc lại hỏi hợp khẩu vị không, hỏi ra cả một đống vấn đề.
Cố Tư lúc đầu không trả lời, nhưng sau đó hơi mất kiên nhẫn, “Nếu anh không có việc gì làm thì đi xem tài liệu của anh đi, đừng có ở chỗ này ảnh hưởng tầm mắt.”
Trì Uyên gật đầu ngay lập tức rồi đứng dậy, “Vậy nếu em có cái gì cần cứ nói với anh một tiếng.”
Nói xong anh mới rời đi.
Cố Tư bưng bát, xùy một tiếng chế nhạo. Thật sự nên để Phương Tố, à không, thật sự nên để Tùy Mị nhìn xem cảnh Trì Uyên xum xoe quanh cô như thế nào.
Không biết Tùy Mị sẽ cảm thấy thế nào khi nhìn thấy một Trì Uyên như vậy.
Mấy hôm trước cô ta đến cửa hàng của cô khoe khoang một trận như vậy, thấy như vậy có thấy bị vả mặt(*) hay không?
(* vả mặt: bị lời nói hoặc hành động khác trái ngược với lời nói và hành động trước đây khiến đối tượng mất mặt xấu hổ)
Cố Tư ăn xong lại trở về phòng.
Cơ thể cảm thấy thoải mái hơn một chút, cũng rất muốn tiếp tục ngủ.
Trì Uyên đang bận làm một số việc, đưa cô lên giường nằm nghỉ xong rồi lại đi xuống lầu.
Cố Tư nheo mắt nằm một lúc rồi lại lấy điện thoại ra.
Cô lại đăng nhập vào tài khoản chính thức của bệnh viện và kiểm tra, không ngờ thấy kết quả của cô hiện ra.
Cái kết quả này, Cố Tư xem cũng không hiểu, nhưng đằng sau kết quả kiểm tra có giá trị tham khảo.
Mặc dù cô không hiểu điều này cho lắm, nhưng Baidu(*) toàn năng có thể giúp cô phân tích nó.
(* Baidu = Google: trang tra cứu của Trung Quốc)
Cố Tư nhập kết quả của mình vào. Tra một cái, câu trả lời đã xuất hiện.
Mấy cái này không giống với các câu trả lời khác nhau vào buổi sáng, lần này, kết quả được thống nhất.
Cô nhìn xuống một số câu trả lời, và tất cả chúng đều cho biết đáp án giống nhau. Là: CÓ.
Cố Tư cảm thấy đầu óc mình quay cuồng một chút, nhưng cũng chỉ là một chút, rồi lại tiếp tục khôi phục lại như bình thường.
Thực ra trong lúc chờ đợi kết quả, cô đã đoán được rồi.
Cố Tư đặt điện thoại xuống, đặt tay lên bụng, trong lòng cảm thấy có một số cảm xúc phức tạp.
Là vui, là buồn, là bối rối hay tiếc nuối vậy?
Dường như tất cả đều có.
Cố Tư nhắm mắt lại, hốc mắt có chút âm ấm.
Tại sao lại có vào lúc này, tại sao cứ nhất định phải có vào lúc này chứ?
Cố Tư trở mình, cong người lên và chìm vào giấc ngủ từ từ.
Bên kia, Mạnh Sướng cả một buổi chiều đều có chút thấp thỏm không yên.
Chương Tự Chi đến cửa hàng vào lúc gần chạng vạng, xem ra anh ta dường như chỉ đi ngang qua. Nhưng khi anh ta bước vào, anh ta cau mày khi không thấy Cố Tư đâu, “Có chuyện gì vậy, Cố Tiểu Tư trốn làm?”
Mạnh Sướng giọng trầm thấp, “Chị ấy cả ngày đều không tới đây, hình như là không thoải mái lắm.”
“Không thoải mái sao?” Chương Tự Chi lúc này mới có chút ngồi không yên, “Vậy tôi đi gặp cô ấy.”
Động tác dọn dẹp của Mạnh Sướng đột nhiên dừng lại, “Anh định đi qua chỗ Cố Tư à? Anh dẫn tôi đi được không? Tôi cũng muốn đi qua xem thử.”
Chương Tự Chi hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp gật đầu, “Được rồi, cô xem ở đây một chút, dọn dẹp rồi đóng cửa tiệm, chúng ta cùng nhau đi qua đó.”
Vừa khéo hiện giờ không có khách, Mạnh Sướng chỉ đơn giản dọn dẹp một chút liền cùng với Chương Tự Chi ra ngoài và lên xe của anh ta đi.
Cả hai đến thẳng nơi ở của Cố Tư.
Trì Uyên vẫn luôn ở đó, sau khi đọc tài liệu xong liền gọi cho Tử Thư và bảo anh ta đi qua mang tài liệu đi.
Tử Thư vừa ra khỏi nhà của Cố Tư, anh ta liền nhìn thấy xe của Chương Tự Chi đang tiến đến.
Vì vậy, anh ta đứng ở cửa và dừng lại.
Chương Tự Chi đậu xe bên cạnh cửa và đi xuống xe với Mạnh Sướng.
Tử Thư cười ha ha rộ lên, “Ồ, hai người cũng qua đây à?”
Chương Tự Chi ừ một tiếng, có chút sốt ruột, “Tôi nghe nói Cố Tiểu Tư không được khỏe, tôi đến xem một chút coi sao.”