Khi Cố Tư đến cửa hàng thì thời gian đã không còn sớm, lại bận rộn một hồi, lúc này cô chỉ muốn mau chóng đóng cửa rồi về nhà.
Cô nhường cho Mạnh Sướng về trước, còn mình thì ngồi lại trong tiệm một lúc.
Cả ngày hôm nay cô không biết rốt cuộc mình đã làm gì, sao thời gian có thể trôi nhanh như vậy.
Cố Tư treo tấm bảng đã đóng cửa lên, sau đó liền ngồi trước cửa sổ, chăm chú nhìn ra bên ngoài.
Đối diện bên kia đường là một cửa hàng bán gạch lát sàn nhà, cô ngồi đây có thể thấy rõ được có một cậu con trai đang dẫn khách vào trong tiệm xem sản phẩm.
Bỗng nhiên cô liền cảm thấy vô cùng hâm mộ bọn họ.
Ông chủ cửa hàng kia là một người nhiệt tình, ông còn có một người vợ hiền lành và một cậu con trai thật thà, quả thật là một nhà ba người hoàn mỹ.
Cố Tư bắt chéo chân lên ghế, thở ra một hơi, cô cũng muốn có một gia đình giống như vậy.
Chắc hẳn là kiếp trước cô không có được một gia đình tốt, thế nên liền ao ước để kiếp này gặp được, thế nhưng lại không hề có.
Cuộc sống này quả thật vô cùng khó khăn.
Cố Tư ngồi trong cửa hàng đến khi trời tối mới về chịu về nhà.
Trong nhà là một mảnh đen kịt, nhưng khi cô mở cửa phòng khách thì liền bị dọa sợ đến nhảy dựng lên.
Phòng khách không bật đèn, nhưng cũng không tối đến mức là không thấy rõ, thế nên cô nhìn thấy rõ ràng có một bóng người đang ngồi trên ghế sô pha.
Công tắc bật đèn ở ngay cạnh cửa, cô liền vội vàng đi bật nó lên.
Sau đó nhìn chằm chằm người đang ngồi trên ghế, bởi vì bị ánh sáng chiếu đến một cách đột ngột nên người kia đành phải giơ tay lên che mắt, khi biết rõ người đó là ai thì cô liền vô cùng tức giận.
Cố Tư như là muốn hét lên, “Trì Uyên, anh có phải là có bệnh hay không, ngồi im ru trong nhà em làm cái gì, còn nữa, làm sao mà anh vào đây được, em nói cho anh biết, nếu lần sau anh còn như vậy thì em liền báo cảnh sát, anh đang xâm nhập trái phép vào nhà người khác đấy.”
Trì Uyên đợi cơ thể thích ứng một hồi rồi mới bỏ tay xuống, “Em nói to như vậy làm gì, anh còn chưa làm gì em mà.”
Vừa nghe xong câu đó, Cố Tư càng tức giận không có chỗ phát tiết.
Cô nhìn chung quanh một chút, đến khi cảm thấy không tìm được món đồ nào thích hợp, thì liền đi tới, dùng sức nắm lấy bả vai của anh, “Anh đi ra ngoài cho em, đi nhanh lên, nhà của em không chứa anh đâu, em không muốn nhìn thấy anh.”
Trì Uyên trái lại cũng không giãy giụa, mượn lực của Cố Tư mà đứng lên, sau đó liền nắm chặt lấy cổ tay của cô, “Em không muốn thấy anh, vậy muốn nhìn thấy ai? Ninh Tôn? Hay là Trì Cảnh?”
Cố Tư sửng sốt một chút, “Trì Uyên, nếu như anh có bệnh thì đi bệnh viện, đến nhà em làm gì.”
Anh cười cười, giơ tay lên nhéo cằm cô một cái, nhưng cô ngay lập tức liền nghiêng đầu tránh né, hất bàn tay của anh ra.
Trì Uyên mở miệng, “Anh nói cho em biết, dù cho em muốn nhìn thấy ai cũng đều không được, em ngoan ngoãn một chút cho anh, sắp tới anh phải đi công tác, sẽ cho người đi theo giám sát em, nếu như em dám làm ra chuyện gì có lỗi với anh thì khi anh trở về lập tức sẽ tìm em tính sổ.”
Cố Tư trừng lớn hai mắt, “Anh mau về nhà uống thuốc đi, bệnh của anh cũng không nhẹ, nếu như chậm trễ thì không chừng khó có thể chữa trị được.”
Anh đem cô kéo vào trong lòng, “Cố Tư, em đúng là tiểu yêu tinh ông trời phái đến để giày vò anh, anh nói cho em biết, lời vừa nãy của anh đều là nói thật, nếu như em dám qua lại với người khác thì anh liền xử em.”
Ngày hôm nay anh đã suy nghĩ rất lâu, ngay cả lời nói của Trì Cảnh cũng đã ngẫm qua.
Cố Tư tính tình hòa hoãn một chút, nếu như anh không tỏ ra hung ác thì không chừng thì tất cả sự chủ động đều trở nên vô nghĩa.
“Cút.” Cô dùng một chút sức, cố gắng đẩy anh ra.
Trì Uyên cười ha ha, “Cố Tư, nhớ lời anh nói đó.”
Nói xong, anh sửa sang lại quần áo, sau đó bước ngang qua cô mà đi ra.
Anh quả thật là rời đi một cách vô cùng dứt khoát.
Còn cô thì vẫn đứng tại chỗ, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Một lát sau, cô vội vàng đi đóng kỹ cửa sổ.
Đến bây giờ, cô vẫn không biết hôm nay rốt cuộc là anh vào bằng cách nào.
Cố Tư còn cẩn thận đi kiểm tra khóa cửa, bên trong rõ ràng là không lưu dấu vân tay của anh.
Cô cắn răng, không biết làm cách nào để phát tiết một bụng tức giận.
Sau khi Trì Uyên rời đi, phải đi một lúc mới tới được chỗ đậu xe.
Anh bây giờ đã thông minh hơn, mỗi lần đến thì đều đậu xe ở xa xa.
Sau khi lên xe, anh quay mặt nhìn nhà của cô một chút, sau đó liền cười.
Trì Uyên nhấn còi xe hai cái, cũng không quan tâm cô có nghe thấy hay không, ngay lập tức lái đi.
Trên đường đi, anh nhận được điện thoại của mẹ mình, nói rằng bà đang ở ngoài, muốn gặp anh.
Trì Uyên nghĩ đến sắp tới mình và Trì Chúc sẽ cùng đi công tác, hỏi địa chỉ rồi lái xe qua.
Lúc đến nơi, Phương Tố cũng không ngồi trong tiệm, chỉ đứng bên đường, ngay khi thấy anh tới, liền mở cửa xe rồi ngồi lên.
Trì Uyên nhìn mẹ mình một cái, “Mẹ ăn cơm chưa?”
“Mẹ ăn rồi, lúc nãy mẹ và Mị Mị có gặp mặt một lát.” Bà vừa nói vừa đưa tay thắt dây an toàn.
Trì Uyên nghe đến tên của Tùy Mị, ngay lập tức liền im lặng.
Bà thở dài, “Tin tức của con đúng là quá khó coi, theo như mẹ thấy thì Mị Mị cũng cảm thấy rất khổ sở.”
Tùy Mị lúc nãy gặp bà, khi nhắc đến chuyện này còn khóc.
Hai người đã lâu chưa gặp nhau, nên lần gặp mặt hôm nay vốn là tâm trạng của Phương Tố rất tốt.
Nhưng nhắc tới chuyện đó, bà liền cảm thấy khó chịu.
Trì Uyên không nói lời nào, còn mẹ anh thì vẫn tiếp tục, “Mị Mị là một cô gái tốt, con bé còn nói không biết những tin tức đó có thể làm ảnh hưởng đến cuộc sống của con hay không, con bé là thật lòng lo lắng cho con.”
Anh ừ một tiếng, “Không có ảnh hưởng gì, thật ra tin đồn vốn cũng đâu phải là thật.”
Bộ dáng kia của Trì Uyên, khiến cho Phương Tố cảm thấy giống như vò đã mẻ lại sứt.
(*Vò đã mẻ lại sứt : vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa. Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến.)
Bà thở dài, “Con nói nghe thử, làm sao cuộc sống lại trở thành như vậy?”
Bà tin tưởng với năng lực và gương mặt của con trai mình, nếu như muốn tìm một cô gái tốt, thì chắc chắn là không khó.
Trì Uyên không đáp, cũng chỉ tập trung lái xe qua chỗ ở của bà.
Dọc theo cả đoạn đường, hai người đều không nói chuyện.
Phương Tố vẫn như cũ, mở miệng là đều nhắc tới Tùy Mị, lúc đầu Trì Uyên không lên tiếng nhưng dường như không nhịn được nữa, liền mở miệng, “Tùy Mị kêu mẹ nói những lời này sao?”
Phương Tố sửng sốt một chút, vội vàng phủ nhận, “Không đúng, sao có thể là con bé bảo mẹ nói, mẹ chỉ là thấy con bé quan tâm con như vậy, muốn cho con biết một chút.”
Anh liền cười, một nụ cười không nóng không lạnh, “Mẹ cứ gán ghép con với Tùy Mị, nhưng mẹ đã hỏi cô ta bao giờ chưa, nói không chừng là mẹ nghĩ sai ý của cô ta rồi.”
Phương Tố ngừng một lát, cảm thấy có chút không biết nói thế nào.
Tùy Mị quả thật là đã từng nói với bà, rằng đừng nói ra ý tứ của con bé trước mặt Trì Uyên.
Bà cũng hiểu được, bà gán ghép Tùy Mị cùng với Trì Uyên nhiều như vậy, nếu như để Trì Uyên biết được là Tùy Mị cũng thật sự thích nó, chắc hẳn rằng sẽ nghĩ là do Tùy Mị bảo bà làm.
Phương Tố suy nghĩ một hồi liền nói, “Mị Mị đúng là chưa từng nói rõ, nhưng mẹ thấy con bé quan tâm con như vậy, chắc hẳn cũng có ý với con.”
Bà lại giống như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, “Lúc đầu hai đứa đính hôn, Mị Mị cực kỳ vui vẻ, cho thấy con bé đúng là tự nguyện, nhưng sau đó con lại cưới Cố Tư, thì con bé cũng không có quen người đàn ông khác, mẹ cảm thấy con bé chắc chắn là đang đợi con, A Uyên, cơ hội tốt như vậy phải nắm lấy thật tốt, nếu như bỏ lỡ thì sau này chưa chắc là đã có cơ hội khác.”
Trì Uyên không lên tiếng.
Cơ hội, có lẽ chỉ đến một lần, nếu như không may bỏ lỡ, sau này cũng đều không có.
Cho nên bây giờ anh mới nôn nóng như vậy.
Gấp đến nỗi không biết phải làm thế nào mới đúng.
Bây giờ tiến lên không được mà lùi lại cũng không xong, thật khiến người ta khó chịu.