Trì Cảnh khựng lại một lúc, sau đó lại nói thêm một câu, “ Con người, thích mẫu người nào thì trong lòng phải luôn biết rõ, nếu không sẽ rất bối rối và dễ mắc sai lầm, vì vậy tôi khá chắc chắn rằng những cô gái đó không phải là người tôi thích, tôi càng dễ dàng hơn một chút.”
Trì Uyên cầm chiếc cốc, quay đầu lại nhìn Trì Cảnh, “ Cậu suy nghĩ khá là thông suốt.”
Trì Cảnh he he, “ Đúng vậy, bỏ lỡ một số thứ thì có thể nhận ra đạo lý này.”
Trì Uyên khẽ cau mày, anh trước nay tiếp xúc với Trì Cảnh không nhiều, không phát hiện ra, vốn dĩ Trì Cảnh lại là người thích nói bóng gió đến vậy.
Bây giờ Trì Uyên mới chú ý đến, thời gian gần đây, nói chính xác hơn là từ sau khi anh ly hôn, mỗi lần nói chuyện với Trì Cảnh, trong lời nói của anh ta bên ngoài là một ý, nhưng bên trong lại kèm thêm một ý nghĩa khác.
Trì Uyên cười, “ Đúng vậy, vậy cũng tốt, có điều câu này, cậu nên nói thím hai biết, không thì thím ấy sẽ cứ chọn một trong số những cô gái giống kiểu xem mắt vừa rồi lại khiến cậu không thích.”
Trì Cảnh trừng mắt nhìn Trì Uyên một lúc rồi mới gật đầu, “ Anh nói đúng, tôi sẽ tìm cơ hội để mẹ tôi hiểu rõ chuyện này.”
Trì Uyên không nói gì nữa, sau khi Trì Cảnh uống mấy ngụm nước rồi cũng đi luôn.
Trì Uyên từ trên cửa kính cửa sổ nhìn Trì Cảnh rời đi, vẻ mặt mới từ từ nghiêm túc trở lại.
Buổi chiều, lúc Trì Uyên tan làm, từ công ty lái xe ra, thời gian không có gì gấp gáp, anh đi vòng quanh và đi ngang qua cửa tiệm của Cố Tư.
Lúc lái xe ngang qua, hơi giảm tốc một chút, sau đó mở cửa kính xe, nhìn vào bên trong cửa tiệm của Cố Tư.
Vừa đảo mắt đến chỗ cửa sổ thì nhìn thấy Cố Tư ngồi đó, còn có một người đàn ông nữa.
Chính là người đàn ông lúc trước đã tìm Cố Tư xin số điện thoại.
Trì Uyên hừ một tiếng, tên tiểu tử này, lại đến tìm rồi.
Cố Tư đang cười với người ta, cười rất dịu dàng.
Người phụ nữ này cũng thật là, đối với ai cũng cười tươi như vậy để làm cái gì.
Trì Uyên lái xe đi qua một đoạn khá dài mới dừng lại ở bên đường.
Anh ngồi trong xe, nhìn vào gương chiếu hậu về vị trí cửa tiệm của Cố Tư.
Người đàn ông đó một mực không rời, Trì Uyên lấy thuốc lá ra, sau khi châm lửa chầm chậm hút một hơi.
Anh rất nhẫn nại, cứ chờ đợi như vậy.
Chỉ là chưa đợi được người trong tiệm Cố Tư rời đi, thì điện thoại của anh lại reo lên.
Người gọi đến là Trì Chúc.
Trì Uyên có chút ngoài ý muốn, lúc nãy tan làm ra đến cửa, anh nhìn thấy Trì Chúc, lúc đó Trì Chúc cũng không nói có chuyện gì.
Trì Uyên nghe điện thoại, “ Ba.”
Giọng của Trì Chúc nén xuống, “ Mẹ con gọi điện cho ta, nói là ba người chúng ta cùng ăn một bữa cơm.”
Trì Uyên ngạc nhiên, “ Ba nói như thế nào ạ.”
” Ta còn nói như thế nào được nữa, yêu cầu này cũng không quá đáng, ta chỉ có thể đồng ý. “ Giọng của Trì Uyên nghe có vẻ không có sự chọn lựa.
Yêu cầu này, quả thực không quá đáng, Trì Uyên nhìn vào gương chiếu hậu, “ Được, bây giờ bố đang ở đâu, con qua đó .”
Trì Chúc báo địa chỉ rồi cúp điện thoại.
Trì Uyên cất điện thoại đi, mắt vẫn nhìn về phía cửa tiệm Cố Tư, người đàn ông đó còn chưa rời đi.
Cũng may là bên trong cửa tiệm còn có Mạnh Sướng, anh thực muốn đi qua đó xem xem hai người kia làm trò quỷ gì.
Trì Uyên lại chờ lại đợi, đến lúc không còn thời gian nữa mới lái xe rời đi.
Trì Chúc và Phương Tố đều đã ở trong nhà hàng đợi rồi, Trì Uyên đi tới, vừa đi vào phòng riêng liền nhìn thấy hai người ngồi đối diện nhau, đều không có ai nói gì.
Cảnh tượng này ít nhiều cũng trông có phần bối rối.
Phương Tố nheo mắt lại, không biết đang nghĩ gì, cả người nhìn cũng bình tĩnh hơn.
Trì Uyên đi tới, “ Gọi món chưa ạ?”
Phương Tố mau chóng trả lời, “ Gọi rồi gọi rồi, có điều chưa gọi nhiều,con xem xem có thứ gì con thích không.”
Trì Uyên khoát tay, “ Gọi rồi là được rồi, lát nữa ăn nếu không đủ thì gọi tiếp.”
Trì Uyên ngồi xuống bên cạnh Trì Chúc, nhìn Phương Tố, “ Gần đây mẹ đã ổn chưa, việc mẹ đến bệnh viện, con nghe nói rồi.”
Trên mặt Phương Tố lộ ra chút bối rối, “ Ừ, rút cuộc là do mẹ gây ra, cần phải qua đó xin lỗi một tiếng.”
Nói xong bà ta nhìn Trì Chúc một cái.
Trì Chúc có vẻ như không có gì muốn nói, một mực nghiêm túc.
Trì Uyên quay đầu sang nhìn Trì Chúc, “ Hôm nay công việc nhiều, mệt ba nhỉ.”
Trì Chúc khẽ nhếch mày, “ Ừ, có hơi mệt.”
Thực ra là Trì Uyên chỉ đang tìm một lối thoát cho Trì Chúc và Phương Tố, cả hai đang ngồi đối mặt với nhau, nếu không nói gì, bầu không khí này sẽ lúng túng, bối rối không ra bộ dạng gì.
Vốn hai người là một cặp, bây giờ đã đi đến bước đường này cũng thực khiến người ta thở dài.
Ở một chỗ khác, Cố Tư cũng không dễ dàng gì đuổi được cậu nhóc không biết xấu hổ kia đi rồi đóng cửa tiệm.
Mạnh Sướng đứng ở cửa, cười rồi nói với Cố Tư, “ Số đào hoa của chị quả không ít.”
Cố Tư bĩu môi, “ Đừng nói thế, nghe thấy anh ta thích chị, chị cảm thấy mình đang phạm tội ấy.”
Mạnh Sướng cười ha ha, “ Thực ra em thấy cũng khá tốt, chị xem anh ta ngoại hình ổn, gia đình cũng được mà.”
Cố Tư cười, “ Nếu chị tìm một người chắc chắn phải tìm một người tốt hơn Trì Uyên.”
Mạnh Sướng ngạc nhiên, “ Tại sao, quả thực chuyện tình cảm này không nhất thiết phải có sự so sánh.”
Cố Tư cầm túi xách, “ Em nói đúng, tình cảm quả thực không thể đem ra so sánh, nhưng chị khác người, chị bắt buộc phải tìm một người tốt hơn anh ta mới được.”
Nói xong cô vẫy tay chào tạm biệt Mạnh Sướng, “ Chị đi đây, trên đường về em nhớ chú ý an toàn nhé.”
Mạnh Sướng đứng ở cửa tiệm, nhìn theo Cố Tư gọi xe rời đi.
Cô ấy mím môi, quay đầu nhìn lại biển hiệu của cửa tiệm, sau đó thở dài một cái.
Lúc Cố Tư về đến nhà, liền nhìn thấy Chương Tự Chi đã ngồi ở trong sân nhà mình.
Có lẽ Chương Tự Chi đã đến khá lâu rồi, anh ngồi dựa vào kệ hoa, có chút bùn chán.
Cố Tư đi tới, “ Anh sao lại đến đây, cũng không gọi điện cho tôi.”
Chương Tự Chi quay sang nhìn Cố Tư, “ Cô ở cùng Ninh Tôn lúc nào vậy, không phải là cùng với Trì Uyên sao.”
Vấn đề này, Cố Tư có chút đau đầu, “ Chúng ta vào nhà trước, vào đi rồi nói.”
Cố Tư mở cửa, Chương Tự Chi chầm chậm đứng lên đi vào theo, không ngừng lẩm bẩm, “ Cô không phải là khó tách rời cùng với Trì Uyên sao, sao Ninh Tôn lại nói cô là bạn gái anh ta, hai người các người giấu tôi ở bên nhau sao?”
Cố Tư đến tủ lạnh rót nước cho Chương Tự Chi, “ Không phải như anh nghĩ, tôi với Ninh Tôn, quả thực không hề như vậy, không yêu nhau, chỉ mang danh nghĩa bạn trai bạn gái thôi.”
Biểu cảm của Chương Tự Chi không hề thay đổi, “ Tối hôm qua tôi đã nghĩ rất lâu, Cố Tiểu Tư, cô với Ninh Tôn tuyệt đối không được có vấn đề gì.”
Có thể có vấn đề gì, Cố Tư có chút không nói nên lời.
Cố ngồi xuống bên cạnh Chương Tự Chi, “ Tôi với Ninh Tôn, không phức tạp như anh nghĩ đâu, anh yên tâm đi, chúng ta là chúng ta của trước đây, không có gì thay đổi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!