Phương Tố đến tiệm khi cả đám Cố Tư chuẩn bị đóng cửa tiệm.
Vốn dĩ cũng chỉ là đi ngang qua, ai ngờ bà nhìn thấy Trì Uyên ngồi ở trong cửa tiệm, Phương Tố vội vàng đi vào.
Bà đẩy cửa đi vào: “A Uyên.”
Tất cả mọi người trong cửa tiệm đều ngây người, Cố Tư nhìn Phương Tố, rồi cười.
Xem ra Phương Tố thật sự là bị dồn đến mức không còn cách nào, cho nên mới đến đây canh chừng.
Trì Uyên nhìn thấy Phương Tố, mặc dù hơi ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt cũng không có thay đổi gì lắm, anh gọi một tiếng mẹ.
Không hiểu sao Phương Tố có chút không được tự nhiên: “Mẹ gọi điện thoại cho con rất nhiều , mà con đều không nghe máy.”
Trì Uyên “ừ” một cái, cũng không trốn tránh, trực tiếp nói: “Không muốn nhận.”
Lời này được nói ra, Phương Tố liền có chút lúng túng.
Không nói đến bà, ngay cả Cố Tư Mạnh Sướng và Tử Thư, trên mặt cũng có chút ngượng ngùng.
Cố Tư liếm môi: “Chuyện này, tôi ra ngoài hít thở không khí, mọi người có muốn đi cùng tôi không?”
Đều hiểu ý của Cố Tư, Tử Thư và Mạnh Sướng cũng hợp tác, theo cô đi ra ngoài của tiệm.
Ba người đi hơi xa một chút, đứng ở bên đường.
Tử Thư chẹp miệng: “Nhìn bà Phương như vậy, cũng thật là đáng thương.”
Cố Tư “xùy” một cái: “Người tội nghiệp luôn luôn có chỗ đáng ghét, lần sau anh lại có suy nghĩ này, thì anh có thể lên mạng lướt xem, xem thử lúc trước bà Phương náo loạn ở bệnh viện, hung dữ đến bao nhiêu, nhìn một điểm không thấy đáng thương.”
Tử Thư bật cười: “Bây giờ nhìn thấy bà ấy như vậy, cô có đặc biệt cảm thấy thoải mái hay không, cảm thấy như thở phào nhẹ nhõm hả.”
Cố Tư suy nghĩ cẩn thận: “Thật sự lúc đầu cũng có, sau đó bà ấy đến chỗ tôi, còn vênh mặt hất hàm bảo tôi giúp liên lạc với Trì Uyên cho bà gặp, lúc đó tôi cảm thấy, tôi thật sự đã nghĩ nhiều rồi, loại người này tôi so đo với bà ấy làm gì, tôi sống tốt cuộc sống của mình, không vui sao?”
Tử Thư nhìn chằm chằm Cố Tư: “Gần đây giác ngộ của cô thật sự càng ngày càng cao.”
Mạnh Sướng ở bên cạnh nhìn về phía bên trong cửa tiệm: “Em cảm thấy bà Phương đối với người khác thái độ cũng còn được, nhưng quan hệ với Tiểu Tư không tốt, nói chuyện gai góc.”
“Phải rồi.” Cố Tư xúc động nói một câu: “Ai bảo con trai bà ấy bị chị làm hại chứ.”
Nói xong ba người đều cười.
Phương Tố ở trong cửa tiệm, ngồi đối diện Trì Uyên: “A Uyên, có phải con cũng trách mẹ, cảm thấy lúc đó mẹ không nên đi làm loạn.”
Trì Uyên nhìn Phương Tố như vậy, thật sự có chút mềm lòng.
Anh nói: “Không trách mẹ, bất kể mẹ làm như thế nào ,đều là chuyện của mẹ, nói trắng ra chuyện của mẹ chính là trách nhiệm của mẹ, con không thể nào can thiệp được.”
Phương Tố cụp mắt xuống: “Nói như vậy, tức là con trách mẹ.”
Bà đổi đề tài: “Nhưng nếu con nói ba con cùng người phụ nữ kia không có bất kì quan hệ gì, thì mẹ không tin, đánh chết mẹ cũng không tin, hai người bọn họ còn không rõ ràng sao, nhiều năm như vậy rồi, mà vẫn còn liên lạc, lúc đó mẹ mất kiểm soát, cũng là điều bình thường ,con hiểu mẹ mà, tính khí mẹ vẫn luôn là như vậy.”
Phương Tố nói nhiều như vậy, kết quả Trì Uyên chỉ thản nhiên “ừ” một cái.
Có thể cảm nhận được, anh thật sự không muốn nói chuyện này với Phương Tố, vốn dĩ cũng không nói được rõ ràng.
Nhiều năm như vậy, bất kể là chuyện gì, từ trước đến giờ Phương Tố cũng chưa ngẫm nghĩ lại chính mình, mãi mãi cũng là chuyện tại vì người khác.
Phương Tố thở dài: “Mẹ không ngờ được mẹ với ba con đã đi được đến bước này, nghĩ đến sau này, ba con sẽ cùng người phụ nữ kia ở bên nhau.”
Giọng Trì Uyên rất nhẹ nhàng: “Trước mắt mà nói, có lẽ sẽ không, nhưng nếu mẹ tiếp tục ồn ào, việc bọn họ ở chung với nhau khả năng sẽ đến nhanh thôi.”
Phương Tố ngây người, hiểu câu nói này của Trì Uyên, chính là đặt lên vai bà một chút trách nhiệm.
Bà có chút không kiềm chế được mà tranh cãi: “Bọn họ chắc chắn là còn tình cảm cũ, nếu không cho dù mẹ có làm loạn như thế nào, bọn họ cũng không thể đến được với nhau.”
Trì Uyên liền cười: “Được rồi, mẹ muốn nghĩ như vậy, thì cứ nghĩ như vậy, dù sao mẹ nghĩ như thế nào cũng đều không có ích gì.”
Phương Tố ngay lập tức im lặng.
Bà với Trì Uyên không dễ gì mới gặp được một lần, bà không muốn làm cho tình cảnh này trở nên khó coi.
Phương Tố trầm mặc, miệng mím chặt, ngược lại nhìn có chút đáng thương.
Trì Uyên dời ánh mắt, không nhìn bà, ánh mắt anh rơi vào người Cố Tư đang đứng ở bên đường cách đó không xa.
Không biết Cố Tư và Tư Thư đang nói cái gì, Cố Tư cười hơi cường điệu, còn dơ tay đánh Tử Thư.
Lúc này, Trì Uyên nhìn thấy một người đi ra từ cửa hàng bán gạch lát nền đối diện.
Là một người đàn ông,nhìn tuổi không quá lớn, đang đi về phía Cố Tư.
Bởi vì Cố Tư tính tình tốt,thêm ngoại hình cũng đẹp, vậy nên danh tiếng ở quanh đây cũng khá tốt.
Trong ngày khai trương, cô còn gởi tặng chút điểm tâm cho các cửa hàng ở xung quanh, xung quanh đây cũng sẽ chiếu cố cho việc buôn bán của cô.
Trì Uyên nhắn mày, nhìn người kia đi đến bên Cố Tư, sau đó nói những cái gì đó.
Cố Tư rõ ràng là có chút sững sờ, người đàn ông kia còn gãi đầu, nhìn có vẻ hơi ngượng ngùng.
Chuông báo động trong lòng Trì Uyên vang lên, anh đứng dậy: “Mẹ đợi con một chút.”
Nói xong đi ra khỏi cửa tiệm, đi về hướng Cố Tư bên kia.
Cố Tư hoàn toàn không nhìn thấy Trì Uyên, sự chú ý của cô đều ở trên người đàn ông đối diện.
Thực ra nói đàn ông thì không chính xác lắm, phải nói là cậu nhóc.
Dựa vào hiểu biết của cô, cậu nhóc này dường như là vừa tốt nghiệp đại học.
Cô cũng là người đã kết hôn rồi, những người này trong mắt cô, thật sự chính là những cậu nhóc.
Không tính là một người đàn ông.
Trì Uyên đi đến, đúng lúc Tử Thư đang nói chuyện với cậu nhóc kia: “Tuổi của hai người không hợp, cậu hỏi số điện thoại cũng vô ích.”
Mặt của cậu nhóc kia đỏ bừng: “Tôi chỉ là hỏi thôi, không không có ý gì khác.”
Cố Tư mím môi, nhìn bộ dạng cậu nhóc này, có lẽ là lấy dũng khí rất lâu rồi mới đến.
Cô hơi do dự một chút, Tử Thư nói tiếp: “Hỏi số điện thoại làm gì?”
Giọng điệu anh ta trêu trọc, cười haha, mặt cậu nhóc kia càng đỏ hơn.
Trì Uyên đi qua: “Số điện thoại, để tôi đọc cho, cậu lo mà nhớ kĩ.”
Cậu nhóc kia ngây người, hai mắt nhìn chằm chằm Trì Uyên, sau đó ồ ồ ồ lấy điện thoại ra.
Trì Uyên đọc một dãy số, cả Tử Thư và Cố Tư đều ngây người.
Cố Tư thầm thở dài, tên đàn ông thối này, đọc số điện thoại của chính anh.
Quả thật không phải người.
Cậu nhóc kia không biết, nhanh chóng lưu số điện thoại lại, còn hỏi lại một lần nữa: “Là đây phải không?”
Trì Uyên “ừ” một cái: “Đúng rồi.”
Cậu nhóc kia khá vui vẻ, nói một tiếng cảm ơn với Trì Uyên và Cố Tư, sau đó quay người trở về cửa tiệm.
Lúc này Cố Tư mới quay đầu nhìn Trì Uyên: “Anh thật xấu xa.”
Trì Uyên hai tay đút túi, đứng ở bên đường: “Vậy em nói anh nên làm thế nào, phải đưa số điện thoại thật của em cho cậu ta?”
Cố Tư” xùy” một cái, không muốn nói về vấn đề này: “Mẹ với anh nói chuyện với nhau trong đó xong rồi à ?”
Nhưng Phương Tố vẫn còn ở trong tiệm.