Cố Tư tạm dừng một chút. Vẻ mặt vốn có chút nghiêm túc lập tức biến mất không thấy.
Cô nhìn Trì Uyên một cách ghét bỏ, “Anh có uống nước hay không, không uống thì nhanh biến cho em nhờ.”
Cố Tư nói xong cũng không thèm quan tâm đến phản ứng của Trì Uyên, cô lập tức đứng dậy đi lên lầu.
Trì Uyên ngồi trên ghế sô pha và cười, nhìn Cố Tư biến mất sau cầu thang trên tầng hai.
Trì Uyên không rời đi ngay lập tức, mà chỉ ngồi yên tĩnh ở đây, thu hồi nụ cười, có chút trầm tư suy nghĩ.
Cố Tư thực sự không quan tâm đến Trì Uyên, cô ngay lập tức đi ngủ sau khi rửa mặt.
Cô thật sự rất mệt mỏi, một ngày nay cô ở cửa hàng bận rộn, ở nhà họ Nguyễn phải thận trọng, bây giờ cô mệt mỏi vô cùng.
Sau khi dọn dẹp vệ sinh xong, Cố Tư nằm trên giường, lăn lộn một chút rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lần này cô ngủ rất sâu, sâu đến mức không nghe thấy một chút tiếng động nào bên ngoài.
Sáng hôm sau, Cố Tư thức dậy, vươn vai, rồi đi đến bên cửa sổ để đứng, cuối cùng cô sửng sốt.
Chiếc xe đỗ trong bãi này là của Trì Uyên.
Người này mới sáng sớm đã đến đây rồi sao?
Cô vội vàng đi ra ngoài đi xuống lầu, nhưng không nhìn thấy Trì Uyên ở dưới lầu.
Sau khi Cố Tư đứng trong phòng khách một lúc, cô quay người và chạy lên lầu.
Cánh cửa phòng sách nơi Trì Uyên ở trước đây đóng nhưng không khóa trái từ bên trong nên Cố Tư xoay vài cái lập tức mở ra được.
Trì Uyên đã thức dậy, đã mặc quần và chuẩn bị mặc áo vào.
Cố Tư đứng ở cửa, nhìn Trì Uyên, hành động mặc quần áo của Trì Uyên dừng lại giữa chừng. Anh cũng nhìn thấy Cố Tư.
Hai người dừng lại một lúc lâu, Cố Tư lập tức bùng nổ. “Trì Uyên, anh có biết xấu hổ hay không vậy, tại sao đêm qua anh lại ngủ ở đây.”
Vừa nói, cô vừa lao tới, nhặt cái gối trên giường lên, đập về phía Trì Uyên.
Trì Uyên trốn hai lần, sau đó cười nói: “Hôm qua đã muộn như vậy, anh lại thấy rất mệt, như vậy mà lái xe rất nguy hiểm.”
Cố Tư mới không tin vào lời nói nhảm nhí của anh nên cô quay sang ôm gối đập lên người Trì Uyên, “Anh thật không biết xấu hổ. Hai chúng ta đã không còn quan hệ gì, anh ngủ qua đêm ở chỗ em xem như là chuyện gì đây chứ. Anh có biết anh làm như vậy rất ảnh hưởng đến thanh danh của em không hả?”
Ban đầu Trì Uyên còn né vài lần, nhưng sau khi nhìn thấy Cố Tư dường như không muốn dừng lại, trực tiếp đưa tay ra, giật lấy chiếc gối trong tay Cố Tư rồi ném sang một bên.
Trì Uyên nắm lấy cổ tay của Cố Tư, “Trước kia không phải anh chưa từng ở qua, em làm gì mà phản ứng lớn như vậy.”
“Còn có thể giống nhau sao?” Cố Tư tức giận nhảy dựng lên, “Trì Uyên, không ngờ anh lại không biết xấu hổ như vậy, một tên ác ôn.”
Trì Uyên dùng sức kéo Cố Tư ôm vào lòng, “Anh không biết xấu hổ sao?”
Anh cười hỏi như vậy, Cố Tư trừng mắt lên nói, “Đương nhiên là không biết xấu hổ, anh nghĩ là anh…”
Cô chưa kịp nói hết lời, Trì Uyên đột nhiên dùng một tay ôm lấy đầu cô và hôn cô.
Hành động của anh có chút mãnh liệt, khiến Cố Tư không còn chỗ để mà phản kháng.
Mắt Cố Tư như muốn trợn ra, cô dùng tay đẩy và dùng chân giẫm lên, nhưng cô không thể lay chuyển Trì Uyên một chút nào.
Trì Uyên ghì cô trong vòng tay, di chuyển chân hai lần rồi đi hướng đến bên giường, sau đó dùng sức đè nhẹ Cố Tư xuống giường.
Anh vẫn giữ lý trí, biết để hai tay đặt ở bên hông, thân thể hơi hơi lơ lửng, cũng không có đè nặng Cố Tư.
Cố Tư đưa tay lên ấn vào ngực Trì Uyên, vẻ mặt đề phòng, “Anh làm gì vậy? Đứng dậy cho em.”
Trì Uyên cong miệng cười có chút xấu xa, “Không phải em nói anh không biết xấu hổ sao, anh liền thật sự không biết xấu hổ một chút cho em xem như thế nào.”
Cố Tư chống đỡ thân trên muốn đứng dậy, “Anh tránh ra.”
Trì Uyên giơ tay, ấn vào vai Cố Tư, lại đặt cô lên giường, “Cố Tư, anh cũng cảm thấy mình ở lại đây có vẻ không được danh chính ngôn thuận cho lắm. Nếu không thì, chúng ta biến chuyện này thành hợp pháp đi?”
Cố Tư cau mày, “Ý anh là gì?”
Trì Uyên cười, “Hay là, chúng ta tái hôn đi, em xem, sau khi tái hôn…”
“Biến, Trì Uyên, anh mau biến nhanh đi. Nếu anh không biến, tôi không thể khống chế nổi bản thân đâu, tôi sẽ muốn đánh chết anh đấy.” Vẻ mặt của Cố Tư cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Trì Uyên nhìn cô chằm chằm, sau đó từ từ cúi xuống.
Hai người áp mũi vào nhau, ngửi hơi thở của lẫn nhau.
Lông tơ trên toàn thân Cố Tư đều dựng đứng lên.
Cô không dám nói lời nào vì sợ rằng chuyển động của môi mình có thể chạm đến môi Trì Uyên.
Trì Uyên nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó đột nhiên cúi người hôn cô một cái, sau đó buông cô ra đứng dậy.
Cố Tư sửng sốt, một lúc sau mới mắng, “Đồ khốn nạn.”
Tuy nhiên giọng nói này đã không còn nổi giận đùng đùng như trước đó, ngược lại nghe xong có vẻ hơi khó chịu, không được tự nhiên.
Cố Tư mất một lúc để chống thân trên ngồi dậy và sửa sang lại tóc.
Trì Uyên cúi mắt liếc nhìn cô hai lần, nghĩ đến đề nghị của chính mình vừa rồi, cũng không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy không ổn lắm.
Anh là người nói ly hôn, sau một khoảng thời gian như vậy, anh lại là người da mặt dày nói lời tái hôn trước, dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì cũng giống như anh đang xem hôn nhân như là một trò đùa mà.
Trì Uyên sau một lúc lâu mới nói: “Là do anh suy nghĩ không cẩn thận.”
Cố Tư hít sâu một hơi, “Anh mặc quần áo vào rồi đi nhanh. Bây giờ em không muốn nhìn thấy anh.”
Trì Uyên cũng biết rằng Cố Tư đang cảm thấy không thoải mái. Anh không giải thích thêm, vì vậy anh mặc quần áo của mình và rời đi.
Cố Tư vẫn ngồi ở trên giường, một lúc sau, cô đập một cái vào mép giường.
Đồ khốn kiếp này, thật sự cái gì cũng nói ra được.
Trì Uyên từ chỗ của Cố Tư rời đi, đi thẳng đến công ty, trở lại văn phòng, anh ngồi ở chỗ đó, hơi ngẩng người.
Hai từ tái hôn này thực ra không phải do anh cố tình nói ra, đó hoàn toàn là một sự tình cờ.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu tái hôn, anh cũng không thấy ghét, trong lòng còn có chút chờ mong.
Trì Uyên dựa lưng vào ghế, nhìn một lúc lâu vào khoảng không.
Chỉ là anh nghĩ về phía bên kia, anh nghĩ cô sẽ không dễ dàng đồng ý.
Trước đây, anh thực sự đã khiến cô thất vọng rất nhiều.
Trì Uyên bận rộn cả buổi sáng rồi đi ăn cơm với Tử Thư sau khi tan sở vào buổi trưa.
Kết quả là vừa đi tới đại sảnh anh đã nhìn thấy Tùy Mị.
Tùy Mị có lẽ đã đợi ở đây một lúc rồi, thấy Trì Uyên đến gần, cô đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Trì Uyên sửng sốt một chút, đi về phía Tùy Mị, “Có chuyện gì sao?”
Tùy Mị mỉm cười, “Cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm, chính là, gần đây dì đều gọi điện thoại cho tôi…”
Cô không nói những lời sau, nhưng như vậy Trì Uyên cũng hiểu là chuyện gì.
Vẻ mặt Trì Uyên trở nên âm u, “Chuyện này cô không cần lo lắng. Lần sau mẹ tôi gọi điện cho cô, cô cứ để yên đừng nhấc máy.”
Tùy Mị có vẻ áy náy, “Nhưng dù sao thì dì…”
“Không có chuyện gì. Dù sao đều là người lớn cả rồi, nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải biết chịu trách nhiệm.” Trì Uyên nói xong nhìn thời gian, “Được rồi, tôi ra ngoài dùng bữa.”
Tùy Mị gật đầu, “Vậy được rồi, tôi cũng không quấy rầy anh.”
Trì Uyên và Tùy Mị cùng nhau rời khỏi công ty nhà họ Trì. Đến chỗ cổng lớn, Trì Uyên và Tử Thư lên xe, Tùy Mị cũng lên xe của mình, sau đó họ tách ra.
Thật ra Phương Tố đang ở quán cà phê đối diện với công ty nhà họ Trì.
Bà đợi hai chiếc xe khuất bóng rồi mới lấy điện thoại gọi cho Tùy Mị.
Phía bên kia cũng nhấc máy, giọng của Tùy Mị vẫn giống như lúc trước, “Dì à, sao vậy, có chuyện gì sao?”
Phương Tố làm như cái gì cũng không biết, vừa cười nói, “Không có chuyện gì, hỏi một chút con đang làm cái gì.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!