Sau chuyến đi chùa trở về, Trì Uyên đột nhiên thay đổi tính nết huênh hoang trước đây của mình, mấy ngày liền không liên lạc với Cố Tư.
Ban đầu Cố Tư có chút nghi ngờ, không biết là Trì Uyên đã hiểu những gì cô nói ngày hôm đó, đã hoàn toàn nghĩ thoáng.
Hay anh ấy chỉ tức giận thái độ ngày hôm đó của cô mà chiến tranh lạnh hay không.
Nhưng cửa hàng của Cố Tư sắp khai trương, cô không có tâm trạng quan tâm đến chuyện của Trì Uyên.
Thời gian khai trương cửa hàng không được tính trước, cũng không xem ngày, khi nào chuẩn bị ổn thỏa đều có thể mở cửa.
Tối hôm trước, Cố Tư đăng lên trang cá nhân, nói về việc hôm sau sẽ khai trương cửa hàng.
Kết quả là sáng sớm hôm sau, xe từ cửa hàng hoa kéo một lẳng hoa dài đến trước cửa hàng, rốt cuộc không bỏ xuống được.
Hoa này là Tử Thư tặng, anh ta gửi tin nhắn cho Cố Tư, nhấn mạnh rằng lẵng hoa này là của riêng anh ta tặng, không liên quan gì đến Trì Uyên.
Cố Tư bật cười, có dính líu đến Trì Uyên hay không, cũng không liên quan gì đến cô.
Sau đó là Chương Tử Chi, Chương Tiểu Gia biết bên này Cố Tư đã có nhiều hoa rồi, nên đã mua rất nhiều pháo hoa đến.
Điều này làm cho Cố Tư hơi choáng ngợp.
Cô nhìn Chương Tử Chi: “Ban ngày anh mang pháo hoa đến làm gì vậy?”
Chương Tử Chi trừng mắt: “Cô khai trương ban ngày, tôi có thể làm gì được? Nếu cô khai trương ban đêm, cô có tin hay không, tôi có thể cho người đốt pháo hoa từ đầu con phố này đấy”.
Thật giống như nhà giàu mới nổi, không xem tiền là tiền mà! Giữa thanh thiên bạch nhật thế này, chỉ có thể nghe được âm thanh của pháo hoa, dù Cố Tư đã ngửa cổ nhìn, cô cũng không thấy thứ gì nổ tung trên bầu trời.
Có rất nhiều đồ uống và món tráng miệng trong cửa hàng, tất cả đều là Cố Tư và Mạnh Sướng làm. Chương Tử Chi ngồi bên cửa sổ, Cố Tư lấy hết các món trong cửa hàng, mỗi thứ một phần mang đến cho Chương Tử Chi.
Chương Tử Chi đưa tay véo nhẹ mặt Cố Tư: “Không uổng công tiểu gia đây thương cô”
Cố Tư vỗ vào tay anh ta: “Anh thành thật một chút cho tôi” Chương Tử Chi ngẫm nghĩ, thở dài: “Tiếc là không có Ninh Tôn ở đây!”
Ninh Tôn đang trong khóa huấn luyện kín, bình thường không được sử dụng điện thoại, Cố Tư và anh ta không có liên lạc với nhau, không biết anh ta có thích nghi được với sinh hoạt ở đó hay không.
Vài người hàng xóm đến ủng hộ, một mình Mạnh Sướng đang chào đón họ.
Cố Tư nhìn qua, liền chào hỏi Chương Tử Chi xong thì qua đó hỗ trợ.
Khi Tử Thử đến, Cố Tư không phát hiện ra.
Tử Thư cũng không nói gì, đến chỗ Chương Tử Chi ngồi.
Chương Tử Chi liếc nhìn Tử Thư: “Ông chủ của anh không đến sao?”
Tử Thư mỉm cười, lấy điện thoại ra: “Ông chủ của tôi hơi kiêu ngạo, nói rằng chuyện nhỏ như thế này, không cần phải đến, chỉ cần tôi chụp một tấm ảnh mang về là được. Cũng không biết anh ấy nghĩ gì, đã lớn như thế rồi, sao còn có thể ngây thơ như vậy”.
Chương Tử Chi sững sờ, không nói gì.
Tử Thư lẩm bẩm một mình: “Hai người này gần đây hình như không có cãi nhau, sao lại thành ra như vậy? Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu!”
Chương Tử Chi cười ha ha: “Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa! Hai người họ, xem ra là vẫn còn tình cảm với nhau, tôi cũng không hiểu tại sao nhất định phải ly hôn, nhất định phải gồng lên như thế, cuộc sống quá dễ chịu rồi sao? Bị quỷ ám!”
Tử Thử chậc chậc hai lần, lấy món tráng miệng mà Chương Tử Chi chưa ăn, mở một hộp, từ từ ăn.
Có nhiều hàng xóm đến ủng hộ, cũng có một ít là khách hàng thực sự.
Bận rộn suốt đến trưa.
Tử Thư đã đi từ lâu, Cố Tư đi về phía Chương Tử Chi: “Vừa rồi tôi nhìn thấy Tử Thư, sao nhanh như vậy đã đi rồi?”
Chương Tử Chi dựa lưng vào ghế, híp mắt: “Có lẽ công ty có việc”.
Cố Tư ngồi đối diện với Chương Tử Chi, ý cười trên mặt: “Đây là lần đầu tiên tôi tự kinh doanh, cảm giác thật tuyệt!”
Chương Tử Chi mỉm cười: “Tôi xem qua, cô đối với khách hàng khá nhiệt tình, nếu cứ thế này, việc kinh doanh nhất định sẽ tốt”.
Anh ta quay đầu nhìn ra bên ngoài: “Được rồi, tôi ở chỗ cô ngồi cả một buổi sáng, tôi phải về ngủ một giấc. Sáng sớm đi chọn pháo hoa, tôi cũng mệt rồi”
Cố Tư cười: “Được rồi, anh về đi, chỗ tôi cũng không có việc to tát gì”
Chương Tử Chi từ cửa hàng của Cố Tư bước ra, vừa liếc mắt, anh ta đã nhìn thấy chiếc xe ở con đường đối diện.
Anh ta “xùy” một tiếng, tự nói với chính mình: “Tôi nói hai người này đều có bệnh, quả nhiên là không sai mà”.
Trì Uyên ngồi trong xe, nhìn vào cửa hàng của Cố Tư. Từ của sổ sát đất, có thể nhìn thấy Cố Tư bận bịu ở bên trong.
So với trước đây, anh ấy nhìn Cố Tư bận rộn trong bếp, cũng không khác là bao.
Trì Uyên dựa lưng vào ghế, chậm rãi lấy hộp thuốc lá ra.
Cứ nhìn như vậy, tự dưng trong lòng anh thấy bình yên đến lạ.
Cố Tư bận rộn trong cửa hàng một lúc, buổi trưa không có khách, cô tự pha cho mình một tách cà phê rồi ngồi vào ghế trước cửa sổ.
Vừa uống vừa nhìn ra bên ngoài, sau vài giây, động tác của cô ngừng lại.
Suy nghĩ xong, cô đặt cà phê xuống bàn, đi pha một cốc khác rồi bưng ra ngoài cửa.
Xe của Trì Uyên vẫn đậu ở đó, cô đi tới gõ cửa cổ xe.
Trì Uyên dường như đang ngủ, vài giây sau, anh mới từ từ hạ kính cửa xe xuống.
Cố Tư trực tiếp đưa cà phê: “Tặng cho anh, uống xong thì trở về công ty đi, muốn ngủ thì về ngủ cho tốt”
Trì Uyên cầm lấy đồ, không nói gì.
Cố Tư quay người trở về cửa hàng.
Ngồi vào vị trí lúc nãy, vẻ mặt của cô có chút nhàn nhac.
Xe của Trì Uyên ngừng ở đó thêm vài phút thì thực sự lái đi.
Cố Tư mỉm cười thu ánh mắt lại.
Cả ngày hơi bận rộn, việc kinh doanh của Cố Tư tốt hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều, mãi đến gần tối mới xem như hết khách.
Cố Tư và Mạnh sướng ngồi trong của hàng duỗi người, cả hai đều rất vui vẻ, Mạnh Sướng hơi xúc động: “Trước đây chị mở cửa hàng, việc kinh doanh không được tốt như thế này. Thật là không sống nổi mà!”
Cố Tư nghĩ một lúc: “Tối nay chúng ta ra ngoài ăn mừng đi, khó có được khởi đầu thuận lời như vậy. Tôi mời mọi người ra ngoài vui vẻ một chút”.
Nói là làm, Cố Tư đưa Mạnh Sướng về nhà của mình, dáng người của họ tương đương nhau, có thể mặc vừa quần áo của nhau.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Cố Tu gọi điện thoại cho Chương Tử Chi, nói rằng buổi tối sẽ ra ngoài ăn uống vui chơi.ố
Chương Tử Chi đương nhiên là rất ủng hộ. Hiện tại không có Ninh Tôn ở đây, quá ít người. Sau khi suy nghĩ, cô gọi cho Tử Thư. Hôm nay Tử Thư tặng nhiều hoa như vậy, ra ngoài chơi, sao có thể bỏ rơi anh ta được.
Khi Tử Thư nhận điện thoại của Cố Tư, anh hơi do dự, không phải anh không muốn đi, mà là đang suy nghĩ, có nên gọi Trì Uyên đi cùng hay không.
Cố Tư nói quên đi, rồi giải thích: “Trì Uyên bận như vậy nên tôi không gọi anh ấy. Anh ấy đến, rất có thể mọi người chơi cũng không vui”.
Tử Thư hiểu ý Cố Tư, cũng không nói gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!