Trì Uyên không nói gì chỉ nhìn Cố Tư ở phía bên kia.
Thực ra xe dừng cách đó không quá xa, vừa rồi Cố Tư có đi ra và nhìn xung quanh.
Trì Uyên cho rằng cô có thể nhìn thấy mình.
Tuy nhiên, mắt của Cố Tư không tốt lắm căn bản là không phát hiện ra anh.
Trì Uyên cứ ngồi như vậy, hôm trước anh cũng có tới, nhìn thấy Cố Tư đang tưới nước cho hoa.
Một mình cô cuộc sống quá là thoải mái tự tại.
Rời xa mình dường như cô ấy ngày càng tốt hơn.
Cứ vậy chờ đợi một lát, bên cạnh có xe đi tới, vừa hay đỗ trước cửa nhà Cố Tư.
Đèn đường ở lối vào sân sáng lên Ninh Tôn vừa xuống xe.
Hồi lâu sau Trì Uyên mời “hừ” lên một tiếng rồi cười.
Anh đã nói mà, tối muộn như vậy Cố Tư không ngủ còn mở của là ý gì.
Hóa ra là đợi người.
Ninh Tôn mới vào tới sân, Cố Tư đã nhìn thấy anh ấy, cô đứng dậy bước tới chỗ Ninh Tôn: “Tôi vừa pha trà cho anh, uống chút giải rượu đi”
Ninh Tôn chầm chậm bước vào phòng khách, nước trà đã để sẵn trên bàn rồi.
Ninh Tôn đi tới ngồi đối diện với Cố Tư, cúi dầu nhìn cốc trà, sau đó cười: “đặc biệt cho tôi sao?”
Cố Tư gật đầu, “vâng, anh không thấy, tôi còn không tự rót cho mình sao, tôi sợ uống trà vào ban đêm sẽ không ngủ được, nên tôi chỉ ngâm một chút cho anh.”
Ninh Tôn cẩm cốc lên, nhiệt độ vừa đủ.
Anh uống một ngụm hết nửa cốc, thực ra lúc nãy anh ấy uống không nhiều, tửu lượng của anh ấy cũng không tốt, đương nhiên không dám uống thoải mái.
Ninh Tôn bỏ cốc xuống: “thực ra hôm nay tôi không được vui, sau khi nhận được điện thoại của em, trong lòng dễ chịu hơn một chút”
Sáng nay anh ấy đã cãi vài câu với Ninh Bang, Ninh Bang có chút không vui còn thuận miệng nói một câu: “con với mẹ tính tình y chang nhau ”.
Câu nói này không dễ nghe, Ninh Tôn lập tức phản bác: “vậy thì quá tốt rồi, con thật sự sợ rằng bản thân sẽ giống ba, vậy mới thật sự làm người ta thất vọng”
Vì chuyện này mà cả ngày hôm nay tâm tình của anh ấy đều không được tốt.
Kể cả cuộc xã giao vừa nãy, anh đều không vui nổi.
Phó tổng giám đốc Trương cũng cố gắng điều chỉnh bầu không khí nhưng nhưng tâm trạng của anh luôn tồi tệ.
Cho đến khi có cuộc gọi đến của Cố Tư.
Ninh Tôn nói: “lúc em gọi đến, không biết vì sao tôi đột nhiên nghĩ lại cảnh lần trước đi cùng em tới công ty nhà họ Ninh”
Cố Tư suy nghĩ, hôm đó cô cùng Ninh Tôn đi tới công ty nhà họ Ninh hình như cũng không phát sinh chuyện gì đáng nhớ.
Cố Tư mỉm cười: “sau đó thì sao, nghĩ ra gì rồi, nghĩ tới Ninh Tiêu hay là Ninh Tương”
“không phải” Ninh Tôn mở lời: “chỉ nghĩ tới em”
Ninh Tôn nhìn chằm chằm vào Cố Tư.
Cố Tư vốn dĩ cũng không nghĩ ra điều gì, cô tự nghĩ hôm đó bản thân không làm điều gì.
Kết quả nhìn biểu cảm nghiêm túc của Ninh Tôn, ánh mắt có một chút dịu dàng, nụ cười trên khuôn mặt cô từ từ biến mất.
Cố Tư kêu lên: “ý của anh là gì, anh nghiêm túc như vậy , làm tôi hơi ngại rồi đó”
Vài phút sau Ninh Tôn mới cười: “thực ra hôm đó em đã biết là tôi lợi dụng em rồi chứ”
Cố Tư ngạc nhiên, mím môi không nói gì. Không nói gì cũng gần như ngầm thừa nhận.
Cố Tư thở ra một hơi: “anh lúc đó thật sự có ý muốn lợi dụng tôi, sau đó anh biết là tôi đã phát hiện ra rồi.”
Nhưng lúc đó cô không hỏi, anh cũng không nói
Một lúc sau cô cười: “không sao, đều là những thứ vô hại, tôi rất vui khi giúp được anh”
Ánh mắt của Ninh Tôn càng ôn hòa, anh dần ngồi thẳng người: “thật ra bao nhiêu năm nay gặp qua rất nhiều người, em là người đầu tiên không so đo gì cả, nguyện ý giúp tôi”
Cố Tư không biết Ninh Tôn rốt cuộc muốn nói điều gì, chỉ cảm thấy tình trạng của anh ấy dường như có gì đó không ổn.
Ninh Tôn nhìn Cố Tư: “Cố Tư có một số lời nếu như anh không uống rượu anh cũng không dám nói, hôm nay anh mượn rượu muốn nói với em tâm sự trong lòng anh, Cố Tư, thực ra…….. ”
“ây, thật là trùng hợp,cậu Ninh cũng ở đây sao” đột nhiên có người ngoài cửa lên tiếng.
Cố Tư bị dọa giật mình, thiếu chút bật dậy khỏi ghế sofa
Trì Uyên đứng ở cửa, hai tay đút túi quần, không biết anh ta đến lúc nào.
Cố Tư mở miệng, tên này mấy ngày không xuất hiện, đột nhiên xuất hiện ở cửa như bóng ma, không biết là muốn làm gì
Những lời Ninh Tôn muốn nói bị Trì Uyên ngắt lời, không có cách nào nói ra được.
Anh ta nhăn mặt nhìn Trì Uyên.
Ngược lại Trì Uyên lại cười, chậm rãi bước vào: “Tình cờ đi ngang qua, muốn vào đây xem thử.”
Cố Tư nhăn mặt, đi qua thì đi qua, vào đây có gì hay mà xem.
Trì Uyên đi đến, trực tiếp ngồi xuống cạnh Cố Tư cúi đầu nhìn bàn trà.
Trên bàn có một bình trà và một cốc trà.
Trì Uyên nhìn qua một lượt rồi thu lại ánh mắt, sau đó nói “Cậu Ninh đây là mới xong tiệc xã giao? ”
Ninh Tôn ừ một tiếng: “Ngài Trì cũng rảnh rỗi quá, không ngờ lại gặp được anh ở đây”
Trì Uyên cười ha ha: “dạo này công việc của tôi không nhiều, thời gian rảnh cũng nhiều đương nhiên là đi loanh quanh loanh quanh rồi”
Cố Tư quay đầu nhìn Trì Uyên, hạ thấp giọng nói: “anh tới đây làm gì”
Trì Uyên nheo mắt nhìn Cố Tư: “nói với em rồi đó, đi ngang qua”
Đồ ngốc mới tin anh đi ngang qua, khoảng cách ở đây tới đường cái không hề gần, đi ngang thế nào cũng không thể đi ngang tới đây được.
Cố Tư bĩu môi, một lúc sau mới thu lại ánh mắt.
Lần trước Trì Uyên tới gõ cửa, đã là mấy ngày trước, sự tức giận lúc đó xem ra đều đã hết rồi.
Ninh Tôn cầm lấy cốc trà, uống một hơi hết sạch.
Vốn dĩ đã chuẩn bị rất nhiều lời nói, bây giờ xem ra không có cách nào nói ra được.
Trì Uyên nghĩ nghĩ rồi đứng dậy đi vào bếp, tự lấy một cái cốc ra rồi rót một cốc trà.
Anh co chân lên dựa lưng vào ghế, như là đến địa bàn của mình vậy.
Cố Tư thực sự không chịu nổi cái tính cách này của anh ấy.
Cô không định để ý tới Trì Uyên, quay đầu nhìn Ninh Tôn: “đúng rồi, lúc nãy anh muốn nói gì với tôi”
Ninh Tôn mỉm cười: “thôi vậy, đợi sau này có cơ hôi, tôi lại nói với em”
Trì Uyên ngước mắt nhìn Ninh Tôn, cốc đặt cạnh miệng, khóe miệng dường như có phản ứng khẽ nhếch lên.
Cố Tư không biết nhiều như vậy ôh một cái: “được thôi”
Nói xong câu đó, bầu không khí có chút nhạt nhẽo, Ninh Tôn và Trì Uyên đều không nói gì, Cố Tư cũng không biết phải nói gì.
Điện thoại của Cố Tư được đặt trên bàn trà, Trì Uyên nhìn nhìn sau đó cầm: “cái điện thoại này em dùng cũng lâu rồi nhỉ”
Cố Tư hứ một tiếng: “anh làm gì vậy”
Trì Uyên cầm điện thoại: “Tôi nhớ cái này là anh mua cho em”
Cố Tư ngơ ra, chiếc điện thoại này đúng thật là Trì Uyên mua cho cô.
Lúc đó cô được gả cho Trì Uyên, vẫn còn dùng điện thoại linh tinh.
Cũng không biết là do Trì Uyên cảm thấy giá chiếc điện thoại rẻ tiền hay là do lúc đó thấy cô than phiền có chút đơ, nói chung ngay hôm đó cho Tử Thư thay cho cô chiếc điện thoại khác.
Cố Tư nhìn chằm chằm Trì Uyên: “sao thế, tính toán cả tới chiếc điện thoại ư?”