Chương 22 Không giống trước đây nữa
Cổ Tư nằm trên giường, cô vốn chỉ định giả vờ ngủ để tránh phải ở một mình với Trì Uyên thôi.
Nhưng kết quả nằm mãi nằm mãi, cô thực sự ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, đúng lúc y tá đến để tiêm cho cô.
Cô vẫn phải tiêm thuốc cầm máu, trong thuốc đó đã bao gồm thuốc chống viêm.
Trì Uyên và Tử Thư lúc này đều đang ở trong phòng bệnh, hai người ngồi trên sofa.
Tử Thư cầm tài liệu, đọc xong thì đưa cho Trì Uyên xét duyệt.
Hai người đều không nhìn Cổ Tư.
Cổ Tư mím môi nhìn y tá, “Không cần tiêm đầu, tôi đã quen với bệnh dạ dày này rồi, uống thuốc là được.
Y tá rất nghiêm túc bảo, “Cô có biết bệnh dạ dày của cô nghiêm trọng đến mức nào không? Chính vì cô không quan tâm nên mới thành ra thế này, cô còn trẻ, nếu không chữa trị đúng cách thì căn bệnh này sẽ theo cô suốt đời.
Y tá vừa nói vừa tháo dây garo ra.
Cổ Tư miễn cưỡng duỗi tay.
Y tá quấn dây garo cho cô, vừa vỗ nhẹ mu bàn tay cô vừa nói, “Cô còn trẻ sao lại để mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng thế?”
Cố Tư nghiêng đầu không nhìn cảnh tiêm, nhưng cô vẫn tiếp lời, “Trước đây tôi không chú ý nên thành ra như vậy.”
Trì Uyên ngồi trên ghế sofa, vốn dĩ anh đang cúi đầu đọc tài liệu.
Nhưng nghe thấy câu này, anh lại ngẩng đầu lên nhìn Cổ Tư.
Nhìn cô rõ ràng có hơi sợ tiêm, nhưng vẻ cứng đầu trên mặt cô vẫn không hề giảm bót.
Anh đột nhiên có chút tò mò, sao cô gái này ly hôn xong lại thay đổi hoàn toàn thế?
Trước đây cô không thể này.
Trì Uyên đã mất rất lâu mới nhớ ra trước kia Cổ Tư là người như thế nào.
Anh chưa bao giờ tình nguyện trong chuyện kết hôn với Cố Tư.
Vì thế sau khi cưới cô về, anh cũng chẳng quan tâm đến cô lắm.
Anh biết mình bận, và cũng để mặc mình bận.
Chỉ khi bận rộn, anh mới có thể không nhìn thấy cô.
Nhưng hình như Cổ Tư cũng không quan tâm mấy điều này.
Anh nói không có thời gian đi hưởng tuần trăng mật, cô mỉm cười nói mình không bận tâm.
Anh nói anh tăng ca, tối không thể về nhà ăn c.
Cô vẫn cười nói mình không bận tâm.
Sau này thỉnh thoảng anh về nhà muộn nên ngủ luôn ở phòng ngủ khác.
Hôm sau anh giải thích rằng đó là vì sợ làm ồn, đánh thức cô. Cô cũng cười, còn khuyên anh nên chú ý đến sức khoẻ của mình hơn. Ở trước mặt anh, cô luôn dịu dàng, lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, lại luôn có chút lấy lòng.
Vậy nên anh đã quen với cô như vậy.
Trì Uyên nhìn chằm chằm Cổ Tư, sau đó khịt mũi.
Lần đầu tiên cô thay đổi một chút, chắc là khi anh đưa ra đề nghị ly hôn.
Thật ra Trì Uyên từng nghĩ, chắc chắn cô sẽ khóc khi anh đề nghị ly hôn hoặc kéo dài thời gian, không đưa ra câu trả lời.
Hoặc cô sẽ nói thẳng luôn rằng không đồng ý.
Nhưng những điều anh nghĩ đều không xuất hiện.
Khi anh nhắc đến chuyện ly hôn, cô sững sờ một lúc. Đúng là Cổ Tư đã sững sờ một lúc, anh có thể nhìn ra được vẻ ngạc nhiên trong mắt cô.
Nhưng cũng chỉ có ngạc nhiên mà thôi.
Sau đó cô gật đầu, nói “được”.
Đây là điều mà Trì Uyên chưa bao giờ nghĩ tới.
Tiếp đến là làm thủ tục ly hôn, cô tương đối phối hợp.
Phối hợp đến mức độ nào? Phối hợp đến mức ly hôn xong, cô đã lập tức ra ngoài tìm đàn ông.
Trì Uyên miết nhẹ xương lông mày nhìn Cố Tư đang nhắm mắt, sau khi tiêm xong, cô chậm rãi hạ tay xuống, không dám nhúc nhích.
Anh cau mày, có chút ngờ vực.