Chương 212
Bà Trì chỉ biết thờ dài, “Có lẽ gần đây mẹ lại luyên thuyên quá nhiều khiến con khó chịu rồi, sau này mẹ sẽ không nói ra những lời ấy nữa, đặc biệt là trước mặt con”.
Trì Uyên cau mày, không nói lời nào nữa.
Bà Trì ân cần dặn dò thêm mấy câu nữa, chủ yếu là khuyên Trì Uyên nên nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó cúp máy.
Trì Uyên chầm chậm buông điện thoại xuống, tiếp tục đắm chìm vào những suy nghĩ của mình.
Anh gần đây…đang cố gắng bảo vệ Cố Tư sao?
Đến cả bản thân mình cũng không cảm nhận thấy điều đó.
Nhưng có lúc những lời nói của bà ấy khiến anh cảm thấy rất phiền lòng, chỉ muốn giúp Cố Tư phản biện vài ba câu.
Cũng không giống như đang bảo vệ cô ấy lắm.
Trì Uyên đứng ở đó một lúc lâu, sau đó chầm chậm xoay người bước lên lầu.
Cố Tư không trở về phòng mà hướng về phía phòng đọc sách, hiện tại đang xem máy tính.
Dáng vẻ này, có lẽ là đang nghiên cứu sách sát hạch lái xe.
Trì Uyên bước đến cửa phòng, muốn đưa mắt nhìn vào bên trong một lúc.
Có lẽ Cố Tư thật sự không hiểu những thứ này là gì, nhìn cô ấy vò đầu bứt tai như vậy liền biết rõ.
Thực sự, cô ấy và Chương Tự Chi, khá là hợp nhau.
Khi Cố Tư bàn chuyện công việc lại có chút không hợp lý, người như Chương Tự Chi càng cảm thấy không hợp lắm.
Trái lại, khi hai người đó đến với nhau, có khi còn có thể tiến xa hơn nữa.
Nghĩ đến đây, Trì Uyên lại nhớ đến khoảnh khắc bên trong nhà vệ sinh, lúc đó anh đã nghe thấy những lời của Chương Tự Chi.
Nếu như Cố Tư gả đến nhà họ Ninh, mấy người ở nhà họ Ninh sẽ ngoan ngoãn mà phục tùng Cố Tư.
Những lời này không khoa trương chút nào, ngay cả bà Trì còn không tránh khỏi.
Chỉ có điều, mặc dù có lúc bà ấy hành xử không đúng mực, nhưng bà ấy cũng không phải là kiểu người thích chơi đùa với người khác.
Ở phía nhà họ Ninh càng không như thế.
Ngày trước, Trang Lệ Nhã vì tiến vào nhà họ Ninh, nhưng họ đã bày ra một ván cờ lớn.
Cố Tư thực sự gả vào nơi đó, chắc chắn sẽ không nhìn thấu bọn họ.
Anh nhắm mắt nghĩ ngơi, sau đó bước những bước lớn trở về phòng.
Nghĩ làm gì chứ, Có Tư giống anh, đều không quản nhau làm gì, đó là lựa chọn của mỗi người.
Sau khi trở về phòng, Trì Uyên tắm gội xong liền trực tiếp nằm xuống giường.
Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, được nằm xuống giường đương nhiên cảm thấy thoải mái, vừa đặt lưng xuống giường liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhưng mà, có lẽ trước khi đi ngủ toàn suy nghĩ đến những việc liên quan đến Cố Tư, tối này Trì Uyên lại nằm mơ rồi.
Trong mơ… đều là Cố Tư.
Bên cạnh Cố Tư, có rất nhiều người đàn ông không giống nhau.
Anh phải đơn độc một mình lựa chọn.
Người trên máy bay nói chuyện ngày hôm đó cũng có ở đây.
Không được, người đàn ông này bên ngoài vô tư thoải mái, bên trong chắc chắn không thật thà.
Những người ở phía Tam Á cũng ở đây.
Không thể, tướng mạo người này không xứng với khuôn mặt của Cố Tư.
Ninh Tôn cũng ở đây.
Trì Uyên chăm chăm nhìn Ninh Tôn một lúc lâu, xuất thân và gia đình của người này, không được.
Nhưng mà Cố Tư ở trong mơ, lại đặc biệt có cảm tình với Ninh Tôn.
Ninh Tôn còn tặng cho cô ấy một chiếc nhẫn.
Cô ấy rất vui vẻ… khi đeo chiếc nhẫn đó.
Trì Uyên cảm thấy do dự một chút.
Nếu như Cố Tư thật sự ở bên Ninh Tôn, hình như cũng không phải là không thể.
Anh cứ chần chừ do dự một lúc lâu, mãi khi trời sáng mới tỉnh lại.
Mở to mắt, có vẻ não bộ vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Trong một khoảnh khắc còn không biết bản thân đang ở chỗ nào.
Trì Uyên cứ như vậy một lúc lâu mới chầm chậm ngồi dậy, khó nhọc hít thở, không biết làm cách nào có thể chạy khỏi giấc mơ tối hôm đó.
Trì Uyên thu dọn một chút rồi đi xuống lầu, Cố Tư đã nấu xong bữa ăn sáng rồi.
Cô ấy ngồi trong nhà bếp, vừa ăn vừa nhắn tin nói chuyện với ai đó.
Chẳng cần hỏi, nhìn ngữ khí của cô ấy thôi cũng biết ai đang nói chuyện với Cố Tư.
Trì Uyên chầm chậm đi qua, ngồi xuống đối diện với Cố Tư.
Anh chỉ đành mở lời trước, “Tự Chi sao ?”
Cố Tư ừ một tiếng, “Đúng vậy, mới sáng sớm đã gọi cho tôi, chẳng biết anh ấy lấy sức lực ở đâu ra nữa”.
Trì Uyên cười không thành tiếng, “Con người anh ta vốn là vậy”.
Vừa nói xong thì điện thoại lại reo lên, Cố Tư lập tức kiềm chế ngữ khí lại.
Bên trong là giọng nói của Chương Tự Chi, “Cô mau qua đây đi, hôm nay thật không dễ dàng gì mới có một hôm nghỉ ngơi, Ninh Tôn cũng tới nữa, bạn của cô có thể tới không, chúng tôi sẽ tiếp đãi”.
Cỏ vẻ Cố Tư đang không được tốt lắm, “Anh sau này liệu mà cưới ba cái mạt chượt về nhà, anh cứ như vậy thì làm sao có thể tiếp tục thờ cúng nhà họ Chương”.
Chương Chi phì cười, “Đừng lo lắng, tiểu thiếu gia tôi muốn tìm phụ nữ, liền xếp hàng dài đợi ta chọn”.
Cố Tư lạnh lùng hừ một tiếng.
Trì Uyên một mực không nói gì, cứ vậy mà ăn cơm.
Hôm nay là ngày nghỉ, vốn dĩ còn định ngủ nướng một chút.
Rốt cuộc, đồng hồ sinh học của bản thân đã cố định như vậy rồi, tỉnh dậy thì không ngủ tiếp đươc nữa.
Hắn ta vậy mà vẫn còn cố chấp, “Bạn của cô, cô hỏi thử xem, hôm nay có thể tới chơi không”.
Chắc chắn là không thể rồi, Mạnh Sướng còn phải mở quán, đó là trách nhiệm của cô ấy.
Cố Tư trực tiếp từ chối, “Không thể, cô ấy có việc rồi”.
Hắn ta gào lên, nói gì mà ba thiếu một, sống không nổi nữa, anh ta giống như đang tự kỷ vậy.
Trì Uyên chầm chầm ngẩng đầu, “Nói với hắn, tôi cùng cô tới”.
Cố Tư sững người, nhìn sang Trì Uyên, “Anh cùng tôi đi đến câu lạc bộ đó sao?”
Trì Uyên gật đầu, “Lâu rồi chưa tới, chi bằng hôm nay ghé qua xem thử”.
Cố Tư chớp chớp mắt liền không nói gì nữa.
Hắn ta sẽ không để ý ai đến ai đi, chỉ cần đem mạt chược đến, hắn sẽ rất vui.
Ngay lập tức liền nói ở bên đó đợi bọn họ, ăn uống gì đó cứ chuẩn bị hết đi, đón tiếp bọn họ đến.
Cố Tư không biết phải làm sao, người này sao có thể giống với mấy người phụ nữ trung niên chứ, lại thích chơi trò tiêu khiển này.
Đầu dây bên ia chẳng có phản ứng gì, Cố Tư vừa ăn vừa hỏi Trì Uyên, “Hôm nay anh không sao đó chứ, bên Tùy gia, bên công ty, bên lão Trạch, đều không cần anh ra mặt mà?”
Trì Uyên nhếch mày nhìn Cố Tư, “Làm sao, không muốn tôi đến à?”
Cố Tư sững người, đầu óc vẫn chưa hiểu lắm, “Anh đi hay không có liên quan gì đến tôi, chỉ là bất ngờ thôi, anh bận như vậy vậy mà hôm nay có thời gian rồi”.
Trì Uyên lại nghĩ, trước đây cũng chẳng bận lắm, chỉ là không muốn về nhà mà thôi.
Anh có rất nhiều thời gian để nghỉ ngơi, nhưng hầu hết đều ở lại công ty
Tất cả chỉ là giả vờ mình đang rất bận mà thôi.
Mà có lẽ là do, anh không muốn nhìn thấy cô nữa.
Hai người ăn cơm xong, Cố Tư liền lên lầu thay một bộ đồ mới.
Trì Uyên thì ở dưới lầu đợi cô.
Cố Tư không để anh đợi lâu, đột nhiên điện thoại của anh reo lên.
Trì Uyên lấy ra xem xem, sau đó trực tiếp nghe máy.
Vẫn là giọng nói của bà Trì, nói rằng đã mời Tùy Mị dạo phố uống trà chiều, bà muốn Trì Uyên cũng tới.
Trì Uyên liền nói vào, “Không có thời gian, hôm nay có việc rồi”.
Có chút bất ngờ, “Hôm nay là cuối tuần, con có thể bận gì chứ”.
Trì Uyên không muốn nói rõ, “Có chút việc”.
Anh lại nói thêm, “Con và Cố Tư còn chưa chia tay, mẹ có thể nào đừng mang Tùy Mị đến gần con được không, như vậy đối với con hay với cô ấy đều không tốt”.
Bà Trì ngây người, không nói gì nữa.
Cô ấy mà biết cũng không phải là chuyện gì tốt.
Bề ngoài, Trì Uyên và Cố Tư vẫn chưa ly hôn.
Mà, có lẽ cô ta cũng đã biết anh và Cố Tư ly hôn rồi, cũng không còn quan hệ gì nữa, cô ta cũng không cần phải chịu đựng nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!