Chương 170 Tốt nhất cô đừng chọc tôi
Lần này Trì Uyên lại ra ngoài một lúc lâu
Cố Tư hoài nghi liệu anh có dùng chiêu vừa nãy với cô không.
Có phải anh lại ra ngoài tìm cô Tùy cô Trương cô Lý nói chuyện phiếm không.
Nhưng mấy phút sau Cố Tư nhìn thấy Tùy Mị.
Cố Tư bèn thở phào một hơi.
Quan tâm anh tìm cô Trương cô Lý làm gì, chỉ cần không phải cô Tùy là được.
Có vẻ Tùy Mị cũng nhìn thấy cô.
Tùy Mị chạy về phía cô,
Cố Tư vấn lười nhác tựa vào tường, cười như có như không.
Chắc Tùy Mị đã nhìn thấy Trì Uyên không ở đây nên cô ta đi thẳng tới.
Cố Tư mở miệng trước, “Hello, gặp lại cô nhanh thật đấy.”
Tùy Mị đứng đối diện Cố Tư, ưỡn thẳng lưng, “Cô Cố, tôi thật sự không nhìn ra cô có thủ đoạn như vậy đấy.”
Cố Tư bật cười, “Vậy cô nói xem tôi có thủ đoạn thế nào.”
Tùy Mị mím môi, biểu cảm lạnh lùng.
Cố Tư không cao bằng Tùy Mỹ, nhưng vì đi giày cao gót nên cô không hề thấp hơn cô ta.
Khuôn mặt cô rạng rỡ, “Chẳng qua đó là chồng tôi, cô quản tôi có thủ đoạn không làm gì? Sao thế, tôi có ý đồ với chồng mình cũng cần người ngoài như cô lên tiếng à?”
Tuy Cố Tư không cố ý cất cao giọng, nhưng giọng cô cũng không nhỏ.
Tùy Mị nhíu mày, “Cô Cố, xin cô đừng gây sự chú ý.”
“Gây sự chú ý?” Cố Tư tỏ vẻ buồn cười, “Ngày nào cô cũng quấn lấy chồng tôi, sao cô không nói mình đừng gây sự chú ý.”
Bên cạnh có người tới lấy đồ ăn, còn liếc về bên này.
Rất nhiều người biết trước đây nhà họ Tùy và nhà họ Trì có quan hệ sâu xa.
Trước đó Trì Uyên và Tùy Mị còn quyết định đính hôn với nhau.
Ngày đính hôn cũng đã được lựa chọn xong xuôi.
Ai ngờ giữa chừng nhảy ra một người đăng ký kết hôn với Trì Uyên.
Không ai nhắc đến vấn đề này còn đỡ, nếu có người đề cập thì sẽ càng nhiều người biết.
Tùy Mị không ngờ Cổ Tư lại ăn nói trơ trẽn không biết phân biệt trường hợp như vậy.
Cô ta nhíu mày, “Cô Cố”
“Cô Trì.” Cố Tư cất cao giọng, “Tôi nhắc nhở cô bao nhiêu lần rồi, tôi là cô Trì, cho dù cô nhớ thương chồng tôi cũng phải chờ tôi xuống chức rồi hãy nói. Tôi cho cô biết Tùy Mị, chỉ cần tôi còn ngồi vị trí cô Trì này một ngày thì cô đừng hòng tơ tưởng đến chồng tôi, tôi không quan tâm có mất mặt hay không đâu, dù sao chuyện này truyền ra ngoài, người mất mặt cũng không phải tôi. Cô chủ danh giá nhà họ Tùy để ý người đã có vợ, không biết xấu hổ quấn lấy, tiêu đề cô có thích không, nếu thích thì tôi lập tức liên hệ truyền thông đăng bài cho cô.”
Tùy Mị sững sờ, “Cố Tư, cô…”
Từ nhỏ cô ta đã được dạy dỗ phải có tri thức hiểu lễ nghĩa, cho nên hoàn toàn không biết đấu võ môm.
Về khoản cãi nhau thì Tùy Mị chắc chắn không phải đối thủ của Cố Tư.
Ngay cả bà Trì ngang ngược phách lối còn chịu thua Cố Tư chứ đừng nói là Tùy Mị.
Cố Tư cười khẩy, “Cô nhìn đi Tùy Mị, tôi hơi cao giọng là cô chột dạ, cô như vậy thì sao đấu với tôi được.”
Cô bỗng nhìn thấy Trì Uyên, Trì Uyên đang đi về phía bên này.
Cố Tư đứng thẳng người, cũng bước về phía Trì Uyên, khi đi ngang qua Tùy Mị, cô giơ tay vỗ bả vai cô ta.
Cô dùng hơi nhiều sức, cơ thể Tùy Mị lắc lư theo.
Lần này Cố Tư hạ giọng, “Tùy Mị, cô đừng chọc tôi, tôi không vui thì ngày tốt của cô cũng chấm dứt.”
Nói xong Cố Tư nhanh chóng bước về phía Trì Uyên, khuôn mặt nở nụ cười, “Sao anh đi lâu vậy, tôi tưởng anh lại mất hút rồi chứ.”
Trì Uyên nói, “Tôi đi dặn dò một số chuyện, giờ thì xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Cố Tư ngày người, “Hả?”
Trì Uyên nghĩ ngợi, “Ở đây không có gì ăn, chúng ta không thể ăn những thứ kia cả tối được, cho nên chúng ta về trước đi ăn cơm.”
Cố Tư hơi bất ngờ, “Còn có thể về trước sao?”
Cô tưởng phải chờ đến khi bữa tiệc kết thúc.
Trì Uyên cười, “Nếu cảm thấy nhàm chán thì chúng ta cứ đi thôi, không cần chờ đến khi kết thúc mới được.”
Cố Tư thở phào một hơi, cô thực sự không thích sự kiện kiểu này.
Nhàm chán, ai ai cũng đeo mặt nạ, ăn uống còn phải chú ý hình tượng.
Mặc lễ phục lại không thể ngồi khoanh chân…
Có quá nhiều quy củ, cô không thích, không thích chút nào.
Trì Uyên dẫn Cố Tư rời khỏi bữa tiệc.
Tùy Mị đứng yên tại chỗ nhìn theo hai người, Cố Tự bước từng bước nhỏ, hình như bị treo chân.
Sau đó cô cười toe toét ôm cánh tay Trì Uyên.
Trì Uyên quay sang nhìn cô, hình như hơi bất đắc dĩ.