Chương 164 Hình như anh không vui
Trì Uyên đi qua, đẩy cửa đứng đó, “Cố Tư”
Giọng anh hơi to.
Cổ Tư giật bắn người, kêu á một tiếng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh với vẻ hơi bất ngờ, “Sao anh lại tới đây, tìm Trì Cảnh có việc gì à?”
Trì Uyên nhìn Trì Cảnh, Trì Cảnh ngồi tựa vào ghế, ung dung nhìn anh.
Anh ta còn mang tâm thể xem trò vui.
Trì Uyên hạ giọng, “Không phải, tôi qua tìm cô, về đi!
Cố Tư vẫn chưa chơi xong, cô tiếp tục cúi đầu xem điện thoại, “Cô Tùy đi rồi à?”
“Đi rồi.” Trì Uyên nói, sau đó hình như hơi nôn nóng nên anh đi thẳng tới túm cổ tay Cổ Cố Tư, kéo cô dậy khỏi ghế sofa.
Cố Tư la lên, “Chờ chút, tôi còn chưa đi giày, giày của tôi, ai da, Trì Uyên, anh đúng là…”
Sau đó có lẽ cô định chửi thề nhưng biết không đúng trường hợp nên vội im bặt.
Cô rút mạnh tay về, “Tôi đi giày đã, anh sốt ruột như vậy làm gì.” 11
Trì Uyên nhíu mày, không phải anh sốt ruột mà là anh không muốn những người khác của nhà họ Trì sang đây rồi nhìn thấy Cố Tư.
Tuy ngoài mặt người nhà họ Trì không tỏ vẻ gì, nhưng lòng dạ vô cùng giảo hoạt.
Anh không muốn người khác nhìn thấy Cố Tư và Trì Cảnh qua lại thân thiết với nhau.
Trì Uyên đứng tại chỗ, chờ Cố Tư đi giày xong mới mở miệng, “Đi thôi.”
Cố Tư đi theo Trì Uyên ra khỏi văn phòng Trì Cảnh, đi tới cửa cô không quên quay đầu nhìn Trì Cảnh,”Tôi đi đây, bao giờ tôi khai trương cửa hàng mới anh nhất định phải đi nhé, tôi mời anh.”
Trì Cảnh nhếch môi, “Được.”
Trì Uyên lạnh lùng ra khỏi văn phòng Trì Cảnh, chờ cô ở hành lang.
Sau khi đi ra ngoài Cổ Tư nhìn Trì Uyên mấy lần.
Cô hơi bất ngờ, nhỏ giọng nói, “Vừa rồi anh sao vậy, có phải lại xảy ra chuyện gì không.
Trì Uyên không nói gì.
Cố Tư bèn tự suy đoán, “Có phải video xuất hiện trên mạng khiến anh khó chịu không? Ai da không đến mức đó chứ, chỉ là một video có mấy giây thôi mà, đâu nói lên được gì. Nhà họ Trì các anh lắm tiền, thuê đám thủy quân (1) spams bên dưới bảo bọn họ tung video đầy đủ ra, tôi đảm bảo với anh bọn họ im re luôn.”
Trì Uyên vẫn lạnh lùng không nói gì.
Cơ mặt anh không hề giãn ra.
Cố Tư không thèm nhìn Trì Uyên, chẹp miệng đổi chủ đề, “Nhưng sao cô Tùy đi nhanh vậy? Không đúng, tôi nghĩ hai người phải nói chuyện đến lúc tan làm cơ.”
Nói xong cô bật cười, “Nhưng ban nãy thấy cảnh anh và cô Tùy làm việc với nhau, tôi thật sự, thật su…”
Cô chậc chậc hai tiếng rồi không nói gì nữa.
Trì Uyên sải bước, không quan tâm Cố Tư lẩm bẩm gì bên cạnh.
Anh đi vào văn phòng, Cố Tư cũng ung dung vào theo.
Vào cửa cô đã thấy cốc nước của Trì Uyên đặt trên bàn trà cạnh ghế sofa.
Là vị trí cô vừa đặt.
Chắc Trì Uyên còn chưa động vào.
Cố Tư đi đến cầm cốc nước, rồi mang đến chỗ thùng rác ném vào.
Trì Uyên sững người, nhíu mày nhìn Cố Tư.
Cố Tư cười nhăn nhở, “Tôi dùng mất rồi, hai chúng ta dùng chung một cốc không ổn đâu, hôm nào tôi đền cái khác cho anh.”
Trì Uyên không hề giãn lông mày, nhìn anh có vẻ không được vui cho lắm.
Cố Tư thèm mà để ý Trì Uyên có vui hay không.
Mặc dù lúc trước cô rất để ý.
Nhưng bây giờ cô chỉ muốn quan tâm mình có vui hay không thôi.
Cố Tư thoát khỏi trò chơi trên điện thoại.
Cô tiện tay ném điện thoại sang một bên.
Cô nói với Trì Uyên, “Còn một lúc nữa mới tan làm, anh gọi tôi về làm gì, tôi ở đây chẳng phải quấy rầy anh làm việc sao.”
Một lúc lâu sau Trị Uyên mới mở miệng, “Cho nên cô đừng tạo ra âm thanh gì cả.”
Cố Tự trợn mắt, “Tôi là người sống, làm sao không tạo ra âm thanh được.”
Trì Uyên không nói gì, ngồi sau bàn làm việc mở tài liệu rồi.
Nhưng anh không tập trung được.
Cố Tư nhìn xung quanh rồi đi đến bên cửa sổ.
Cô tựa vào bệ cửa sổ, cúi đầu nhìn ngón tay mình.
Thực sự đơn điệu quá.
Thiếu thứ gì đó tô điểm.
Chiếc nhẫn kim cương trước kia có viên kim cương rất lớn, đeo vào không tiện.
Chẳng qua khi đó cô cố chấp nghĩ răng đeo thứ đó thì có một số người sẽ thuộc về cô.
Cô đã quá ngây thơ.
Cũng quá ngu ngốc.